Phòng vẽ bốc cháy, tôi liều mạng cứu bạn trai Phó Duy An ra ngoài.

Vì tôi ngăn không cho Phó Duy An quay lại đám cháy, bạch nguyệt quang của anh ta – Lý Tư Nam – bị lửa thiêu hủy dung mạo, hai chân cũng bị cắt cụt.

Lý Tư Nam không thể chấp nhận sự thật mình bị tàn phế và hủy dung, uống thuốc tự vẫn.

Tôi và Phó Duy An thuận lợi bước vào lễ đường kết hôn.

Đêm tân hôn, Phó Duy An một dao cắt cổ tôi.

“Không có cô, Nam Nam sẽ không chết! Xuống dưới xin lỗi cô ấy đi!”

Sau khi chết tôi mới biết, từ sau trận hỏa hoạn đó, Phó Duy An đã hận tôi thấu xương.

Một sớm trọng sinh, tôi quay đầu bỏ chạy.

Ai yêu thì yêu, còn tôi lo giữ mạng!

1

Tôi ôm lấy cổ đang chảy máu không ngừng, không phát ra nổi một tiếng nào.

Phó Duy An như ác quỷ, nhe răng cười dữ tợn, nhìn tôi đang vật vã trên mặt đất đầy hận thù.

Tôi há miệng, rất muốn hỏi anh ta tại sao.

Phó Duy An gào lên điên dại:

“Hứa Chiêu Chiêu! Tất cả là do con tiện nhân cô, hại Tư Nam chết oan! Cô nên xuống dưới mà bầu bạn với cô ấy!”

Tôi không thể tin nổi, người bạn trai mà tôi yêu sâu đậm lại sớm đã có ý định giết tôi.

Chỉ vì tôi sợ anh ta xảy ra chuyện, không để anh ta xông vào biển lửa làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Thôi, thôi vậy.

Kiếp này xem như tôi mù mắt!

“Gọi 119 mau! Chạy nhanh lên!”

Đám đông hoảng loạn suýt nữa va vào tôi.

Tôi loạng choạng một bước, ngay sau đó, khói mù mịt bao phủ tầm mắt.

Trời ơi! Ông trời có mắt, tôi trọng sinh rồi!

Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không làm thánh mẫu nữa.

Phó Duy An, anh không phải muốn cứu bạch nguyệt quang của mình sao?

Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản anh!

Rất nhanh, tôi nhìn thấy Phó Duy An đang cực kỳ lo lắng.

Anh ta ho sặc sụa, muốn lao vào biển lửa dày đặc khói, nhưng lại không dám.

Vừa nhìn thấy tôi, mắt anh ta sáng rực lên, kéo tay tôi, vội vàng nói:

“Chiêu Chiêu, may quá! Mau đi cứu Tư Nam đi! Cô ấy vẫn chưa ra ngoài!”

Lý Tư Nam – căn nguyên khiến tôi chết thảm ở kiếp trước.

Phó Duy An theo đuổi Lý Tư Nam suốt mười năm, vẫn yêu mà không được.

Dù đã ở bên tôi, chỉ cần Lý Tư Nam gọi một cuộc, Phó Duy An sẽ vượt ngàn dặm để đến bên cô ta.

Tôi nhiều lần nhắc nhở Phó Duy An và Lý Tư Nam giữ khoảng cách.

Lý Tư Nam mỗi lần đều rơi nước mắt tỏ vẻ oan ức, âm thầm xúi giục Phó Duy An cãi nhau với tôi.

Công khai lẫn ngấm ngầm đều không ít lần châm chọc tôi rằng tôi có được người nhưng không có được trái tim.

Mà lần này, Lý Tư Nam cứ nhất quyết đến phòng vẽ nơi tôi làm việc để học vẽ, không ngờ lại gặp hỏa hoạn.

Tôi dứt khoát hất tay Phó Duy An ra, phủi phủi tay áo đầy xui xẻo.

“Tại sao tôi phải đi chứ?”

Gương mặt Phó Duy An thoáng hiện chút tức giận:

“Chiêu Chiêu, sao em lại lạnh lùng vô tình như vậy? Lửa lớn như thế, cô ấy rất nguy hiểm!”

Tôi cũng chẳng khách sáo, đẩy mạnh Phó Duy An ra, bực bội nói:

“Đúng thế! Tôi chính là kẻ vô tình vô nghĩa ích kỷ đấy! Tránh ra! Đừng cản tôi chạy trốn giữ mạng!”

Từ chối bị tra nam thao túng cảm xúc, tôi nhanh chóng chạy theo dòng người.

“Giờ là lúc chứng minh tình yêu chân thành của anh đó!”

Trên đường tháo chạy, tôi còn không quên ngoái đầu lại hô to một câu.

Phó Duy An do dự chốc lát, cuối cùng nghiến răng một cái, lao vào biển lửa.

Phần lớn chúng tôi đều đã chạy ra khỏi hiện trường, xe cứu hỏa cũng đến rất nhanh.

Mẹ của Phó Duy An cũng tới nơi.

Nghĩ đến kiếp trước bà già chanh chua này đã năm lần bảy lượt làm khó dễ tôi, kiếp này tôi quyết định ra tay trước, tuyệt đối không để bà ta có cơ hội cắn ngược lại mình.

“Dì ơi! Là do cháu vô dụng, không thể ngăn cản những người phụ nữ khác tiếp cận Duy An!”

Tôi lao đến ôm lấy mẹ của Phó Duy An, chưa để bà ta kịp mở miệng đã nước mắt lưng tròng, nói đầy đau khổ.

“Chiêu Chiêu, cháu nói vậy là sao? Duy An đâu? Sao chưa ra ngoài?”

Mẹ Phó Duy An sốt ruột đến phát hoảng, nắm lấy tay tôi hỏi dồn dập.

Tôi làm bộ như lau nước mắt, uất ức nói:

“Dì à, lúc cháy cháu đã định kéo Duy An ra ngoài, ai ngờ bên trong lại có bạch nguyệt quang của anh ấy – Lý Tư Nam. Vì cứu cô ta mà Duy An lại xông vào trong lần nữa!”

Câu nói của tôi khiến mẹ Phó Duy An tái mặt.

Bà ta vỗ đùi thình thịch, giận dữ kêu lên:

“Lại là con hồ ly đó! Con trai ngốc của tôi ơi!”

Thấy lính cứu hỏa chuẩn bị vào cứu người, mẹ Phó Duy An liền níu lấy tay họ, cầu khẩn:

“Xin mấy anh, nhất định phải cứu con trai tôi ra! Tôi là quả phụ, nuôi con lớn khôn chẳng dễ dàng gì đâu!”

Mấy người lính cứu hỏa chỉ qua loa vài câu rồi nhanh chóng đi vào hiện trường cứu hỏa.

Mẹ Phó Duy An vừa lo lắng vừa lẩm bẩm chửi rủa.

Rất nhanh, lính cứu hỏa đã cứu được hai người toàn thân đen nhẻm ra khỏi đám cháy.

“Con trai ơi, con làm sao vậy nè!”

Bà ta lập tức nhào tới.