Lục Dạ Bạch òa khóc nức nở, không hề phản bác.
Môi Chu Lam mấp máy, nhưng cuối cùng chẳng thốt ra được lời nào.
Mẹ chồng lao đến bên giường, nắm lấy vai con trai.
“Dạ Bạch, nói với mẹ đi, là vì con áp lực công việc quá lớn thôi, đúng không?”
Lục Dạ Bạch ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn mẹ, khẽ lắc đầu.
“Con xin lỗi mẹ, con không thể tự kiểm soát được bản thân.”
Căn phòng bệnh rơi vào một khoảng lặng chết chóc.
Tôi hít một hơi thật sâu, không nói thêm gì nữa.
Lục Dạ Bạch bật ra một tiếng nức nở, vùi mặt vào gối.
Cha anh ngồi nặng nề xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu.
“Tại sao con không nói với chúng ta sớm hơn?”
“Tôi tưởng mình có thể giúp anh ấy, nhưng rồi tôi nhận ra anh ấy đã bệnh quá nặng.” Tôi nói thật lòng.
Chu Lam bất ngờ lên tiếng, giọng trầm thấp.
“Vì thế nên cô mới đòi ly hôn?”
Tôi cười khổ, ngồi phịch xuống ghế.
“Không, tôi quyết định ly hôn… là vì tôi phát hiện anh ta đã ‘quan hệ’ với một thi thể suốt cả một tuần.”
Trong phòng bệnh vang lên một tiếng kinh hãi bị đè nén.
Lục Dạ Bạch bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên sự hoảng loạn.
“Sao em biết?”
Tôi nhìn anh ta, giọng bình thản.
“Vì tôi đã nhìn thấy nhật ký của anh, kẹp trong sổ ghi chép công việc.”
Chu Lam cuối cùng cũng không còn gì để biện hộ, cô ta lùi vài bước, tựa vào tường, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Dạ Bạch.
Những người khác cũng đưa mắt nhìn nhau, không ai biết nên phản ứng ra sao.
Cha Lục Dạ Bạch đứng dậy, giọng nặng nề.
“Dạ Bạch, chúng ta cần đưa con đi gặp bác sĩ chuyên môn.”
Lục Dạ Bạch lắc đầu liên tục.
“Không! Con không cần! Con không có bệnh! Con chỉ là người hiểu rõ vẻ đẹp của sự sống sau cái chết hơn những người bình thường!”
Mẹ anh vừa khóc vừa nói.
“Con à, hành vi như vậy là không bình thường đâu…”
Tôi bỗng thấy một cơn mệt mỏi ập đến.
“Bây giờ mọi người có thể ngừng cản chuyện ly hôn của bọn tôi chưa? Tôi thật sự mệt rồi.”
Tôi lấy bản thỏa thuận ly hôn ra.
“Ký đi, Lục Dạ Bạch. Đây là điều tốt cho cả tôi và anh.”
Lục Dạ Bạch nhìn bản thỏa thuận, tay run lên.
Lần này, anh ta cầm bút, ký tên mình vào tờ giấy.
Ngay khoảnh khắc cây bút rời tay, anh ta bỗng ngẩng đầu nhìn tôi.
“Giang Mặc, xin lỗi em. Anh đã luôn cố gắng kiềm chế… nhưng anh thật sự không làm được.”
Tôi gật đầu, cất lại bản thỏa thuận.
“Bảo trọng.”
Khi quay người rời khỏi phòng bệnh, tôi nghe thấy tiếng mẹ chồng khóc và lời an ủi của bố chồng.
Chu Lam đuổi theo: “Giang Mặc, chờ một chút!”
Khi cô ta đuổi kịp tôi ở hành lang bệnh viện, tôi vừa bước vào thang máy.
Cô ta túm chặt lấy cánh tay tôi, lực mạnh đến mức khiến tôi khẽ nhíu mày.
“Cô cứ thế mà đi sao?”
Giọng cô ta hạ rất thấp, từng chữ như nghiến răng nặn ra.
“Anh ấy vừa ký xong, người còn nằm trên giường bệnh, cô đến nhìn thêm một cái cũng không chịu?”
“Không thì sao?” Tôi rút tay lại. Không nhìn cô ta, bước vào thang máy.
“Cô muốn tôi ở lại an ủi anh ta? Hay là an ủi cô?”
Cô ta đưa tay chặn cánh cửa thang máy đang khép lại.
Chu Lam nhìn chằm chằm tôi, trong mắt đầy tia máu đỏ.
“Vì sao cô nhất định phải nói ra chuyện đó trước mặt nhiều người như vậy, cô có biết chỉ vì mấy câu của cô, anh ấy sẽ không thể tiếp tục làm việc nữa không?”
“Cô để bố mẹ anh ấy nghĩ thế nào? Để sau này anh ấy sống ra sao?”
Giọng tôi rất bình thản.
“Chu Lam, vì sao đến lúc này cô vẫn còn bảo vệ anh ta?”
Sắc mặt Chu Lam tái đi một lớp, bàn tay chắn cửa hơi run.

