“Vợ tôi, Tô Tâm, không may gặp tai nạn xe, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói khả năng tỉnh lại là cực kỳ thấp.”

“Quốc gia không thể một ngày vô chủ, công ty lại càng không thể không người dẫn dắt! Trong thời gian bà ấy hôn mê, tôi sẽ tạm quyền điều hành công ty!”

“Bên cạnh đó, tôi xin chính thức giới thiệu với mọi người, đây là con gái ruột của tôi – Châu Chỉ! Cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất được ghi trong di chúc của vợ tôi!”

Ông ta đẩy Châu Chỉ lên phía trước, trên mặt là niềm kiêu hãnh không che giấu.

“Nhiều người có thể chưa biết, Tô Niệm chỉ là con nuôi mà chúng tôi nhận về.”

“Bây giờ, con gái ruột của chúng tôi đã trở về, kẻ giả danh này cũng nên quay về vị trí ban đầu của cô ta!”

Ánh mắt của tất cả các giám đốc đều đổ dồn về phía tôi.

Bà nội tôi đứng bên cạnh góp lời:

“Đúng vậy! Một kẻ ngoài, dựa vào đâu mà chiếm lấy tài sản nhà họ Châu chúng ta!”

“Mau cút đi! Đừng ở đây làm mất mặt nữa! Nhìn thấy cô là thấy xui xẻo!”

Ba tôi nhìn tôi bị bảo vệ giữ chặt, khóe miệng ngày càng nhếch cao.

Tôi hít sâu một hơi, đúng lúc bọn họ đang đắc ý nhất, bỗng bật cười.

Tiếng cười nhẹ nhưng rõ ràng.

Nụ cười của ba tôi lập tức đông cứng trên mặt, nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Cô… cô cười cái gì?”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua họ, nhìn về phía thang máy, từng chữ rõ ràng: “Tôi cười vì các người, sắp gặp đại họa rồi.”

Lời tôi vừa dứt, thang máy vang lên một tiếng “đinh”, cửa mở ra.

Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác gió đen, khí thế mạnh mẽ bước ra.

Sau lưng ông là hai cảnh sát mặc đồng phục và một nhóm bốn luật sư.

Người đàn ông bước thẳng tới trước mặt tôi, hơi khom người, giọng trầm ổn mạnh mẽ: “Tiểu thư, tôi đến trễ rồi.”

Là chú Cố, luật sư trưởng mà mẹ tôi tin tưởng nhất.

Chú Cố đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén quét qua Châu Vệ Đông và đám người phía sau ông ta, cuối cùng dừng lại trên “di chúc” trong tay ông ta.

Ông cười lạnh một tiếng, âm lượng không lớn, nhưng khiến cả hành lang im bặt.

“Tổng giám đốc Châu, thứ trong tay ông, không phải là di chúc.

Đó là bùa đòi mạng mà Chủ tịch Tô tự tay ký cho các người.”

5

Lời của chú Cố như một quả bom tấn, khiến cả hành lang lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Vẻ mặt đắc ý trên mặt ba tôi đông cứng lại, ông ta nhìn chú Cố không thể tin nổi, giọng run rẩy: “Ông nói bậy! Di chúc đã được công chứng, làm gì có bản thứ hai!”

“Có hay không, không phải do ông nói là được.”

Chú Cố không thèm để ý tới ông ta, mà quay sang nhóm giám đốc phía sau: “Chủ tịch Tô đã lường trước được tình huống hôm nay, nên đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm.”

Một trong các luật sư bước lên phía trước, mở cặp tài liệu, lấy ra một chiếc máy tính bảng và máy chiếu mini.

Trên bức tường trắng lập tức hiện lên một đoạn video.

Người trong video chính là mẹ tôi – Tô Tâm.

Bà ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, sắc mặt tiều tụy nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.

“Khi các anh nhìn thấy đoạn video này, có nghĩa là tôi đã gặp bất trắc, hoặc điều tôi lo sợ nhất đã thực sự xảy ra.”

“Châu Vệ Đông, chúng ta sống với nhau mười chín năm, tôi tự thấy chưa từng bạc đãi anh. Từ một nhân viên quèn, tôi nâng anh lên làm phó tổng giám đốc tập đoàn, cho anh thể diện và tài sản. Còn anh, lại trả ơn tôi bằng ngoại tình và con riêng.”

Giọng mẹ tôi trong video bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng từng chữ như rỉ máu.

Mặt ba tôi trắng bệch rồi chuyển sang tái xanh, cuối cùng vặn vẹo méo mó vì tức giận.

Ông ta đột ngột đấm mạnh vào tường, gầm lên: “Tô Tâm… đến chết bà vẫn phải tính kế tôi! Đến chết bà vẫn đè đầu tôi!”

Video vẫn tiếp tục.

“Tôi sớm đã biết đến sự tồn tại của Tần Lam và Châu Chỉ. Những năm qua tôi không phải không cho anh cơ hội. Tôi nghĩ, vì Tô Niệm, anh sẽ quay đầu. Nhưng tôi đã sai, lòng tham và sự ích kỷ của anh, vượt xa tưởng tượng của tôi.”

“Cho nên, tôi lập một bản di chúc khác. Bản di chúc ghi rõ để lại toàn bộ tài sản cho ‘con gái Châu Chỉ’. Tôi biết khi thấy bản đó, anh nhất định sẽ mừng rỡ, sẽ lập tức mang hai mẹ con cô ta ra mặt, tuyên bố chiến thắng của anh.”

“Nhưng bản di chúc đó, là cái bẫy tôi đặt sẵn cho anh. Cũng là phép thử cuối cùng dành cho Châu Chỉ.”

“Nếu cô ta chọn đứng về phía anh, cùng anh nuốt trọn tài sản của tôi, làm tổn thương Tô Niệm của tôi, thì cô ta cũng chỉ là kẻ thấp hèn như anh, vĩnh viễn đừng mơ động vào bất cứ thứ gì của Tô gia.”

“Còn con gái ruột của tôi, Tô Niệm,”

Trong video, ánh mắt mẹ tôi dường như xuyên qua màn hình, dịu dàng rơi trên người tôi.

Tôi hiểu rồi! Thì ra Châu Vệ Đông không chỉ muốn cướp đi tất cả của tôi, mà còn muốn bịa đặt cả thân thế của tôi!

“Nếu con dám đứng ra, vạch trần âm mưu của họ, bảo vệ gia đình chúng ta, thì con sẽ là người thừa kế duy nhất của mẹ.”

Chú Cố đúng lúc mở lời, giọng nói lạnh lẽo:

“Theo bản phụ lục mà Chủ tịch Tô để lại, một khi ông Châu Vệ Đông cấu kết cùng cô Châu Chỉ, lợi dụng bản di chúc đầu tiên để chiếm đoạt tài sản công ty, thì bản di chúc đó lập tức vô hiệu.”

“Toàn bộ cổ phần, bất động sản và tài sản tiền mặt dưới danh nghĩa Chủ tịch Tô, sẽ do con gái ruột duy nhất là cô Tô Niệm thừa kế.”

“Ông Châu, Chủ tịch Tô cũng để lại chứng cứ việc ông làm giả giấy nhận nuôi để bịa đặt huyết thống của cô Tô Niệm.”

“Đồng thời,” chú Cố nhìn thẳng vào Châu Vệ Đông, ánh mắt như nhìn kẻ đã chết, “Chủ tịch Tô cũng để lại bằng chứng cho thấy ông đã liên tục chuyển nhượng tài sản công ty, có dấu hiệu gian lận thương mại.”