Nhìn thấy những dòng bình luận, mọi do dự trong tôi đều bị nuốt ngược trở lại.
Quả nhiên con người vẫn không nên quá lương thiện.
Người chính trực mà không có phòng bị, luôn là kẻ chết sớm nhất.
Tôi có thể mất một người bạn, nhưng không thể mất mạng.
Sắc mặt tôi trở lại bình thường, đầu óc cũng dần tỉnh táo, tôi thẳng thừng từ chối:
“Chuyện này quá phức tạp, tôi nghĩ thôi thì không nên. Hơn nữa tôi không muốn mang thêm cái danh tái hôn, bây giờ đã ly hôn rồi, tôi chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình.”
Chu Phóng đột nhiên đứng dậy, từng bước tiến về phía tôi:
“Giả kết hôn với tôi cũng là sống tốt cho bản thân mà, có gì khác đâu?”
“Tiểu Chi, chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm rồi, cô đến cả yêu cầu nhỏ này cũng nỡ từ chối sao? Binh Binh thích cô như vậy, cô nỡ để thằng bé thất vọng à?”
“Chuyện này cũng không tốn của cô bao nhiêu thời gian hay tiền bạc, thậm chí chỉ cần cô đi cùng tôi đăng ký kết hôn là được.”
Anh ta tiến lại ngày càng gần, mặt và cổ không hiểu sao đỏ bừng lên, cảm xúc cũng ngày càng kích động.
Tôi không còn đường lùi, bị ép sát vào góc.
Chu Phóng đột nhiên đưa hai tay ra, nắm lấy vai tôi, ánh mắt có chút mê say:
“Tiểu Chi, thật ra tôi muốn giả kết hôn với em không chỉ vì Binh Binh. Từ thời sinh viên quen em , tôi đã có chút thích em rồi, chỉ là thầm yêu mà không dám nói.”
“Hồi đó tôi quá yếu đuối, chỉ dám lặng lẽ bảo vệ em , với tư cách một người bạn.”
“Hay là chúng ta giả kết hôn, rồi làm giả thành thật. Nếu sau này ở chung ổn, thì cứ sống như vậy luôn.”
“Thật ra em tái hôn, lại còn từng sinh con, em biết không, đàn ông sau ba mươi là độ tuổi được săn đón, còn phụ nữ sau ba mươi thì sẽ bị mất giá.”
“Thật ra tôi ở bên em , tính ra vẫn là em lời hơn.”
Tôi muốn đẩy anh ta ra, nhưng không hiểu vì sao toàn thân mềm nhũn, hai tay cũng không nhúc nhích nổi, có gì đó rất không ổn.
Chu Phóng vùi đầu vào hõm cổ tôi, hít sâu một hơi:
“Thơm thật.”
Những dòng bình luận lại một lần nữa bùng nổ:
“Trời ơi, mọi người có để ý không, lúc nãy hung thủ châm thuốc nhưng hầu như không hút, cứ để trước mặt nữ chính cho cô ấy ngửi.”
“Đúng thật, chẳng lẽ trong thuốc có pha hóa chất gì đó? Chỉ cần hôm nay nữ chính không đồng ý, thì hắn sẽ gạo nấu thành cơm?”
“Sao cốt truyện tăng tốc ghê vậy, ban đầu nữ chính đồng ý ngay, giờ tình tiết thay đổi, thủ đoạn của hung thủ cũng đổi theo. Chẳng lẽ cô ấy nhìn thấy được bình luận của chúng ta sao?”
Xong rồi, là tôi quá khinh địch.
“Bíp bíp bíp.”
May mắn thay, đúng lúc then chốt—
Khóa vân tay trong nhà được mở ra, em trai tôi – Tần Nam – mở cửa bước vào, vừa nhìn đã thấy tôi đứng bên ban công.
Thấy sắc mặt tôi tái mét, lại bị Chu Phóng ôm chặt, nó lập tức lao tới:
“Chị, chị sao vậy?”
Nghe thấy giọng của em trai, Chu Phóng giật mình, toàn thân run lên một cái.
Nhưng hắn vẫn không chịu buông tôi ra, sắc mặt thoáng biến đổi, lại bày ra bộ dạng người thành thật.
Chỉ trong chớp mắt, hắn lại trở thành người bạn thân nhiều năm trước đây, luôn quan tâm chăm sóc tôi.
Em trai tôi vóc dáng vạm vỡ, cao lớn, chỉ một bước đã lao tới, trực tiếp kéo tôi ra khỏi vòng tay hắn, đặt tôi xuống ghế sô pha:
“Chị, có phải chị bị hạ đường huyết không?”
Chu Phóng còn muốn xoa dịu quan hệ, giả vờ làm bạn thân để mê hoặc em trai tôi, hắn tỏ ra vô cùng lo lắng:
“Đúng vậy, chị của cậu có chút không khỏe, có thể là hạ đường huyết. Đột nhiên cô ấy bị choáng, may mà tôi phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy.”
Tôi không nói được lời nào, toàn thân mềm nhũn, thuốc gây mê của Chu Phóng chắc chắn là loại đặc chế.
Nhưng chỉ cần có em trai ở đây, hắn chắc chắn không dám làm gì tôi.
Trái tim bất an của tôi tạm thời dịu xuống.
Thấy em trai mang glucose tới, Chu Phóng giống như một người bạn thân quen thuộc, trực tiếp vặn nắp dung dịch glucose đưa lên miệng tôi.
Tôi mím chặt môi, nhất quyết không uống.
Hai tay tôi vẫn còn chút sức, liền giữ lấy tay em trai, muốn nhắc nó cảnh giác, nhưng nó hoàn toàn không nhận ra tín hiệu của tôi.
Thật là uổng công.

