2

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong một nhà trọ rẻ tiền.

Tối qua uống quá nhiều, đến mức tôi hoàn toàn không nhớ tại sao lại ở đây.

Nghĩ một lúc, tôi vẫn quyết định đến công ty. Dù sao mọi chuyện cũng cần có một cái kết.

Tôi chưa nghĩ ra sẽ làm gì, nhưng tôi chỉ muốn xem Phó Huyền Thành có thể tuyệt tình đến mức nào.

Vừa đến công ty, bộ phận nhân sự đã gọi tôi lại.

“Tổng giám đốc Chu, tổng giám đốc Phó bảo tất cả cấp quản lý vào phòng họp.”

Tôi bước vào phòng họp, bên trong đã ngồi kín người.

Tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi, ánh nhìn phức tạp khó đoán.

Tôi không biểu lộ cảm xúc gì, tìm đại một chỗ ngồi xuống, chờ Phó Huyền Thành xuất hiện.

Không lâu sau, anh ta cùng Lâm Yên Nhiên sánh vai bước vào.

Hôm nay anh ta mặc bộ vest trắng tinh tươm, khí thế ngút trời.

“Hôm nay mời mọi người đến đây là để thông báo một số điều chỉnh quan trọng về nhân sự.”

“Kể từ hôm nay, Lâm Yên Nhiên sẽ tiếp quản toàn bộ chức vụ của Chu Hân Noãn, đảm nhận vai trò giám đốc dự án mới của công ty, chịu trách nhiệm toàn bộ các hạng mục cô ấy đang phụ trách.”

Phòng họp lập tức xôn xao trong sự đè nén.

Phó Huyền Thành ngừng một nhịp, ánh mắt lướt qua tôi.

“Còn về Chu Hân Noãn, công ty cũng đã có sắp xếp mới cho cô ấy.”

Anh ta không nói tiếp, nhưng trên màn hình chiếu của buổi họp thì đã ghi rất rõ — nơi tôi sắp được điều đến là phòng… an ninh.

“Phụt.” Có người không nhịn được bật cười.

Sau đó là những tiếng cười rúc rích vang lên khắp nơi.

Phó Huyền Thành làm như không nghe thấy, tiếp tục lớn tiếng tuyên bố:

“Ngoài ra, tôi còn một tin vui nữa muốn chia sẻ!”

“Hôm qua công ty ta đã ký được hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Thiên Vũ, chỉ riêng hợp đồng này thôi cũng đủ sánh ngang doanh thu cả năm ngoái.”

Anh ta quay đầu lại, ánh mắt đầy tán thưởng nhìn về phía Lâm Yên Nhiên.

“Dự án này, Chu Hân Noãn theo đuổi bao lâu cũng không có tiến triển. Yên Nhiên vừa vào công ty, chỉ mất một ngày đã xử lý xong! Đúng là phúc tinh của công ty! Người trẻ đúng là có đầu óc nhanh nhạy!”

Lâm Yên Nhiên đứng dậy, cúi chào mọi người, gương mặt không giấu nổi vẻ đắc ý.

Nhưng chỉ hai ngày trước, tôi còn gọi điện cho Phó Huyền Thành:

“Huyền Thành, dự án với Thiên Vũ chốt rồi! Phía bên họ đã đồng ý phương án cuối cùng của mình! Ngày mai em sẽ qua ký hợp đồng!”

Lúc đó anh ta trả lời sao?

Anh ta nói: “Biết rồi, vất vả rồi.”

Rồi cúp máy.

Buổi họp kết thúc, mọi người chen chúc chúc mừng Lâm Yên Nhiên, vây quanh cô ta.

Còn Phó Huyền Thành thì bước đến chỗ tôi.

“Chu Hân Noãn, em đừng trách anh.”

“Em cũng biết rồi đấy, cái tuổi này của em, đã không còn sức chiến đấu nữa. Ngồi mãi trên cái ghế giám đốc chỉ tổ chiếm chỗ. Yên Nhiên cũng vì lo cho em thất nghiệp nên mới đề nghị với anh điều em về phòng bảo vệ.”

“Dù lương không cao, nhưng ít ra vẫn có một công việc, em nên cảm ơn cô ấy.”

Tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười khẽ.

“Cảm ơn?”

Cảm ơn vì đã cướp bạn trai tôi, cướp chức vụ của tôi, cướp công lao của tôi, rồi cuối cùng đẩy tôi đi làm bảo vệ?

Sắc mặt Phó Huyền Thành lập tức sa sầm.

“Chu Hân Noãn, em đừng có không biết điều!”

“Anh còn giữ lại một vị trí cho em, là đã nể tình tám năm bên nhau rồi!”

Anh ta như nhớ ra điều gì, nhướng mày lên:

“Phải rồi, quên không nói với em.”

“Hồi đó vì xoay vòng vốn cho công ty, bọn anh có vay ngân hàng ba chục triệu. Lúc ký giấy tờ, tiện tay lấy tên em ký luôn.”

Tim tôi thắt lại.

“Yên Nhiên đề xuất lấy 10% cổ phần em đang nắm giữ đem đi thế chấp, vừa khéo để đảm bảo cho khoản vay này. Dù sao hiện giờ em cũng đâu còn giá trị gì với công ty nữa.”

Không biết từ lúc nào Lâm Yên Nhiên đã bước tới, khoác lấy eo Phó Huyền Thành một cách thân mật.

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống, bĩu môi khinh khỉnh:

“Huyền Thành, anh còn nói chuyện với loại vong ân bội nghĩa này làm gì? Bọn mình đã sắp xếp cho cô ta tốt như vậy rồi, vậy mà một lời cảm ơn cũng không có!”

Tôi nhìn cặp cẩu nam nữ trước mắt.

Một kẻ mặt dày vô cảm đầy toan tính, một kẻ ngạo mạn vênh váo như kẻ thắng cuộc.

Tôi bỗng thấy, tám năm qua, mình đúng là mù thật rồi.