“Mắt các ngươi mù hết rồi sao? Ta là thiếu gia của các ngươi, còn không mau ra mở cửa?”

Nhưng nha hoàn bên trong lại phì một tiếng khinh miệt:

“Thiếu gia gì chứ, phu nhân đã nói rồi, con trai bà ấy chết đuối trong bồn xí ở kinh thành từ lâu rồi. Bà đã chẳng còn con trai nữa.”

“Nếu có, cũng chỉ có một vị tiểu thư vương phi còn thân hơn con ruột, liên quan gì đến ngươi.”

Hai người hoàn toàn tuyệt vọng, ê chề quay lại khách điếm.

Dọc đường toàn lời khen của bách tính về vương gia đức chính, vương phi nhân hậu hiền hòa.

Thậm chí còn có người ca tụng đây là cặp thần tiên quyến lữ do ông trời ban xuống, đến cứu rỗi họ.

Chính nhờ họ mà dân có cơm ăn, có áo mặc, có trường học để đến.

Thẩm Yển càng nghe càng thấy khó chịu.

Hắn cười lạnh:

“Đánh bóng tên tuổi, mê hoặc dân chúng, thật là nực cười.”

Thế nhưng đêm ấy, hai người chẳng nuốt nổi cơm, lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được.

Ngày hôm sau, họ lại như hai kẻ rình rập, lén lút núp sau đám đông nhìn Ninh Vương dẫn theo Phó Tịnh thăm hỏi dân chúng, an trí cô nhi, chu cấp thuốc men cho y quán.

Vị Ninh Vương cao ngạo lạnh lùng kia, lại không chê dân nghèo bẩn thỉu, đích thân chỉ dạy họ cách trồng nho:

“Người phương nam ưa ăn, nho Tây Bắc to và ngọt, chắc chắn đổi được nhiều lương thực.”

Lũ trẻ cô nhi vốn không cha không mẹ, vậy mà đứa nào đứa nấy quần áo sạch sẽ, gặp vương gia vương phi cũng hành lễ y như bọn trẻ kinh thành.

Phó Tịnh ngồi xổm xuống hỏi từng đứa:

“Có ăn no không, có đủ ấm không, có ai bắt nạt không, có nhớ cha mẹ không?”

Rõ ràng hoàn mỹ không chê vào đâu được, nhưng Thẩm Yển càng nhìn càng ghen tị.

Nếu Phó Tịnh lấy hắn, hắn nhất định làm tốt hơn Ninh Vương.

Là Ninh Vương chen ngang, đoạt đi Phó Tịnh cùng những tháng ngày tĩnh lặng của hắn.

Không rõ cơn hận ấy từ đâu kéo tới, hắn nghiến răng:

“Nếu nàng không chịu đi, chúng ta liền bắt nàng đi.”

Vệ Chiêu khựng lại một giây, cuối cùng cũng chẳng từ chối, chỉ dán mắt nhìn dáng người quen thuộc kia mà không dời.

35

Cho đến khi hai người phục kích bên cạnh xe ngựa của ta, vừa có động liền bị bắt trói ném vào hậu viện vương phủ, mới bị tiếng cười lạnh của ta và Vọng Cửu Khanh làm mặt cắt không còn giọt máu.

Mới biết mình ngu xuẩn cỡ nào.

“Phó Tịnh, chúng ta…”

“Các ngươi không chỉ vô liêm sỉ, mà còn đê tiện tới cùng cực.”

Ta giận đến đỏ cả mắt.

Hai người tranh nhau giải thích, nhưng bị Vọng Cửu Khanh chặn họng:

“Vương phi từ lâu đã không còn đại diện cho bản thân nàng, mà còn là thể diện của Ninh Vương phủ và hoàng thất.”

“Các ngươi chẳng màng gì, định bắt nàng khỏi xe ngựa, có từng nghĩ qua hậu quả nàng sẽ gánh chịu?”

Hai người run lên, còn định cãi lại:

“Không đâu, Phó Tịnh, chỉ cần trở về kinh, bệ hạ hiểu cho nỗi lòng chúng ta, nhất định sẽ thu hồi thánh chỉ, thành toàn cho chúng ta.”

“Nhưng lòng ta, từ đầu đến cuối đều muốn cách xa các ngươi càng xa càng tốt!”

Hai người như bị bóp nghẹt cổ, con ngươi rung động mãnh liệt.

Vọng Cửu Khanh tiếp tục:

“Các ngươi thật sự biết yêu sao? Hiểu thế nào là yêu sao?”

“Nếu là yêu, sao nỡ huỷ hoại nàng?”

“Nếu thật lòng, sao không nhìn ra điều nàng thực sự cần?”

“Các ngươi yêu nàng sao? Các ngươi yêu chính là bản thân mình. Không cam lòng khi cái đuôi nhỏ từng chạy theo các ngươi lại dứt áo rời đi. Nên mới đuổi theo giành lại.”

“Rồi thì sao?”

Họ không trả lời được.

Dù là Vệ gia hay Thẩm gia, sao có thể chấp nhận một nữ nhân từng gả qua nhà khác làm chủ mẫu.

Huống chi còn là người nhà ruột thịt của hoàng đế.

“Thứ các ngươi thoả mãn chỉ là cảm giác hối lỗi và không cam tâm của bản thân. Không phải tình yêu.”

Vệ Chiêu không chịu nhận, hét lớn:

“Ta cũng có thể không về kinh, suốt đời sống cùng nàng ở Tây Bắc hay Giang Nam đều được. Những gì hắn có thể cho nàng, ta cũng có thể!”

“Tại sao ngươi nói ta không yêu nàng? Ngươi biết gì về tình yêu của ta mà nói ít hơn ngươi?”

Chát!

Dì ta mắt đỏ hoe, tát cho hắn một cái thật mạnh.

“Ngươi giống y như cha ngươi vong ân bội nghĩa, ích kỷ đến cực điểm, trong mắt chỉ có bản thân.”

“Ngươi cảm thấy mình xứng với tình yêu của Phó Tịnh sao? Xứng để nói lời yêu nàng sao? Ngươi đã làm được việc gì để nàng yêu ngươi?”

“Ta…”

Vệ Chiêu cứng họng.

“Hoàng tử phạm tội cũng như dân thường, dân phụ không cầu vương gia khoan hồng.”

Vọng Cửu Khanh vẫn quay sang nhìn ta:

“Ta nghe theo vương phi.”

Ta thở dài:

“Muốn hãm hại vương phi Ninh vương, hãy đưa về kinh, giao cho bệ hạ xử lý.”

Khi bị bịt miệng kéo đi, hai người còn gào thét không cam.

Nhưng ta chỉ nắm tay Vọng Cửu Khanh nói:

“Tay lạnh như băng, còn không mau vào phòng với ta.”