Nói rồi nàng ta quỳ sụp dưới đất, bám chặt váy ta, khóc đến bi thương khiến người nhìn cũng động lòng.

Nhưng các trưởng lão tộc đều tỏ ý phản đối.

“Đường đường là Phượng hoàng, chỉ có thể là huyết thống của phu thê Lưu Quang, ngươi chỉ là hoàng oanh, sao sinh được phượng?”

“Tang Ninh cao quý nhường ấy, từ nhỏ đã được nuôi để làm Thần Nữ, còn Thô Nô — nghe đâu thân thể đã sớm bị hủy hoại, sao có thể đổi?”

“Thiên hạ ai chẳng biết Tang Ninh là tâm can của tiên tử Lưu Quang.”

Song cũng có tiếng nói khác vang lên:

“Nhưng… hình như Thô Nô lại càng giống tiên tử Lưu Quang hơn thì phải?”

Thô Nô ngẩng đầu nhìn ta một cái, ánh mắt đầy mong chờ, rồi lại nhanh chóng cúi xuống.

Còn ánh mắt Phượng Huyền thì dao động nhìn qua nhìn lại, không nói nên lời.

Ta giơ tay ra hiệu yên lặng, chậm rãi nhếch môi:

“Nếu đã như vậy, thì… đổi lại đi.”

“Ninh Ninh đích thực là con gái ruột của biểu muội.”

Biểu muội đang khóc cũng lập tức khựng lại, những lời đã chuẩn bị sẵn chưa kịp thốt ra, đã bị chặn đứng.

Phượng Huyền vội vã chạy ra, sắc mặt tái mét:

“Sao nàng có thể tự mình quyết định việc này?!”

“Chúng ta đã vì Tang Ninh mà đổ biết bao tâm huyết, ta tuyệt đối không đồng ý sự hồ đồ của nàng!”

Ánh sáng trong mắt Thô Nô cũng dần tắt đi, nước mắt rơi ướt cả sàn đá.

Còn ta, lại thản nhiên tuyên bố với mọi người:

“Không sai, những lời biểu muội nói đều là sự thật. Thô Nô… mới là cốt nhục của ta và phu quân.”

“Bởi vì… năm đó, ta tận mắt thấy hai quả thú đản bị tráo đổi.”

Ánh mắt Thô Nô lập tức sáng lên, nó khẽ khàng nghiêng người về phía ta, há miệng định gọi “A nương”.

Phượng Huyền quýnh quáng, mồ hôi đầy trán.

“Lưu Quang, năm ấy để cầu con, ta đã hướng tổ thần khẩn cầu trăm ngày mới có được một nữ nhi.”

“Sao nàng có thể trơ mắt nhìn con bị tráo mà vẫn làm ngơ?”

Hắn hung hăng nhìn quanh, nghiến răng nói:

“Có phải có kẻ đã dùng thuật khống chế nàng?!”

Ta gạt tay hắn ra, nhẹ nhàng đáp:

“Thị phi đúng sai, dùng Vấn Thân Thạch phân định là được.”

Thô Nô vội đưa cánh tay đầy thương tích ra, hung hăng rạch một đường thật sâu. Phượng Huyền hơi động dung.

Trước bao ánh mắt dõi theo, máu của Thô Nô hòa cùng huyết của ta và phu quân, hoàn toàn tương dung.

Phượng Huyền nhìn thân thể tàn tạ, đầy thương tích của con bé, đôi mắt đỏ ngầu như máu, lập tức rút kiếm, một kiếm xuyên qua vai ta.

“Lưu Quang! Rốt cuộc vì sao?!”

“Con gái ruột của chúng ta bị ngược đãi đến thảm như thế, nàng vẫn trơ mắt nhìn — lòng nàng làm bằng gì vậy hả?!”

Ta ôm vai, máu thấm qua kẽ tay, không đáp lời nào.

Thô Nô nghe ta thừa nhận đã sớm biết rõ, lập tức òa khóc, thân thể rách nát lê đến chân ta.

Giọng nói khàn đặc như bị giấy nhám cào qua cổ họng, từng chữ bật ra như đứt ruột đứt gan:

“A nương… vì sao chứ… vì sao?”

“Tại sao người không nhận con…”

“Có phải là con chưa đủ tốt không, con có thể sửa mà… A nương, người đừng bỏ con.”

Thấy ta không đáp, nó ngừng khóc, đột nhiên hung hăng cắn chặt lấy chân ta, như muốn trút sạch tất cả oán hận tích tụ suốt trăm năm qua.

Chân ta bị cắn đến bật máu, nhưng không có lấy một người tiến lên ngăn cản.

Ánh mắt họ nhìn ta, như đang nhìn một quái vật máu lạnh. Dẫu sao, kẻ có thể để mặc con ruột bị hành hạ ngay dưới mí mắt suốt từng ấy năm, quả thực không đáng được thương hại.

Nếu đã không ai giúp ta, vậy thì ta tự giải quyết.

Ta cúi đầu, lạnh lùng nhìn nó, nhấc bổng khỏi mặt đất, khóe môi cong lên một nụ cười tàn nhẫn.

Bàn tay ta đặt lên chiếc cổ gầy yếu kia, trong ánh mắt không thể tin nổi của nó, từng chút từng chút siết chặt.

Hai chân nó rời khỏi mặt đất, giãy giụa dữ dội, rất nhanh… liền tắt thở.

Xung quanh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp kéo dài.

Bí mật… rốt cuộc cũng có thể công bố rồi.

Sau khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, đám đông bùng lên tiếng kinh hô. Ta thấy có người đã phóng phù truyền tin đến Phượng Hoàng lão tổ, liền hài lòng nở nụ cười.

Bà đang bế quan tử quan, nếu không phải đại sự sinh tử trong tộc, tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Thô Nô như một con rối rách bị ném xuống đất, cổ vặn sang một góc quái dị, chết không nhắm mắt, ánh nhìn vẫn hướng về phía ta.

Phu quân ôm lấy nó, gào khóc thảm thiết.

“Con mở mắt ra nhìn phụ thân đi… phụ thân nợ con quá nhiều năm rồi…”

Khi ta bước tới, mọi người gần như đồng loạt dựng lên một bức tường người trước mặt hai cha con họ.

“Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi còn không bằng cầm thú!”

“Ta thấy chính nàng ta mới là kẻ chủ mưu tráo đổi con, sinh không ra Phượng Hoàng nên trộm con người khác, giờ còn muốn giết người diệt khẩu!”

“Tội nghiệp đứa nhỏ này, cả đời chưa từng được sống một ngày tử tế!”