Ta quét mắt nhìn các trưởng lão và đệ tử đang tái mét, tuyên bố một phát hiện kinh hoàng:
“Chư vị, tình hình nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng.”
“Ma tu e rằng đã nắm được tà thuật ký sinh từ xa qua ngọc giản truyền tin!”
“Lưu trưởng lão chắc chắn là trúng chiêu lúc truyền tin!”
“Từ giờ trở đi, mọi người phải cẩn thận khi dùng ngọc giản truyền tin!”
“Nếu có ai hành vi bất thường, lời lẽ quá khích, bất chấp đại cục.”
Ta ngừng lại, kiếm rung vang lên.
“Chớ trách kiếm của ta vô tình!”
3
Bầu không khí trong tông môn tràn ngập sát khí.
Cuộc điều tra ma tu tà tu quy mô lớn bùng nổ mãnh liệt.
Thú vị là, đám nhân vật chính và Lưu trưởng lão vừa chết, những người còn lại như thể đồng loạt đả thông nhâm đốc, chỉ số thông minh tăng vọt, tư duy cũng trở lại trình độ người bình thường.
Sợ ta tiếp tục chém giết, bọn họ bắt đầu liều mạng tìm cách biện hộ cho hành vi giết nhân vật chính của ta.
“Đại sư huynh? Hắn sớm nên chết rồi! Lần trước xuống núi, chỉ vì không vừa mắt dân làng, hắn liền nói cả thôn thông đồng với ma tu, châm một mồi lửa thiêu sạch! Khi ấy ta đã thấy không đúng rồi!”
“Nhị sư huynh còn khốn nạn hơn! Lần trước tỷ thí trong tông môn, hắn thua sư đệ Trương của Tạp Dịch Phong, liền vu cho người ta học trộm cấm thuật, đánh cho người ta gần chết, kết cục là sư đệ Trương bị Chấp Pháp Đường xử chém như phản tặc!”
“Đáng hận nhất là tiểu sư muội! Dựa vào trưởng lão cưng chiều, giở trò ăn vạ cướp không biết bao nhiêu tài nguyên tu luyện của đồng môn! Lần trước sư muội Vương vất vả mới kiếm được một gốc linh thảo, nàng ta khăng khăng nói là sư muội Vương cướp của mình, không đưa thì gọi các sư huynh đến ‘nói chuyện’, giờ sư muội Vương vẫn còn nằm liệt giường đấy!”
“Lưu trưởng lão? Hừ, thượng bất chính thì hạ tắc loạn! Nếu không phải ông ta một mực bao che, ba người kia có thể tác oai tác quái như thế sao? Đại sư tỷ là vì dân trừ hại, vãn hồi đạo thống!”
Ta nghe những lời bàn luận ấy, xách kiếm đi dạo khắp tông môn, nơi ta đi qua, ai nấy đều im bặt, sau đó cung kính hành lễ:
“Chào trưởng lão Tô!”
Không sai, vị trí của Lưu trưởng lão giờ đã bỏ trống, toàn bộ trưởng lão và đệ tử đều nhất trí đề cử ta lên thay.
Đám người này, đầu óc có tỉnh ra một chút, nhưng không nhiều.
Giờ tâng bốc ta, chẳng qua là sợ kiếm của ta không nói đạo lý.
Tông môn này, ở lại thật nhạt nhẽo.
Đúng lúc để ra ngoài tìm cơ duyên.
4
Ta đường hoàng xuống núi.
Lấy ra một tấm mặt nạ da người tinh xảo, vỗ lên mặt, thu liễm khí tức.
Hiện tại ta là tán tu bình thường tên Lâm Vãn, chuẩn bị gia nhập Thanh Hư Tông.
Nghe nói đại đệ tử thân truyền của tông chủ bọn họ – Cố Yến – trong lòng có một bạch nguyệt quang không thể có được.
Mà gương mặt mới của ta, lại có bảy phần giống với bạch nguyệt quang kia.
Sau khi vượt qua khảo hạch nhập môn, nhờ gương mặt này, ta lập tức bị Cố Yến chỉ đích danh đưa lên ngọn núi nơi hắn tu luyện.
Cố Yến đứng trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo xen lẫn vài phần mơ hồ như nhìn xuyên qua ta để thấy người khác:
“Ngươi đã bái nhập môn hạ của ta, vậy phải tuân thủ quy củ của ta.”
Ta biết, hắn chẳng qua nhớ nhung bạch nguyệt quang, coi ta là thế thân mà thôi.
Quả nhiên, ta vừa xuất hiện liền thay thế vị trí thế thân, giả vờ nảy sinh tình cảm với Cố Yến, thì bạch nguyệt quang kia cũng thuận lý thành chương mà trở lại.
Tranh giành tình cảm, vu oan hãm hại.
Đúng chuẩn khởi đầu một truyện ngược.
Những ngày sau đó, triệt để thể hiện cái gì gọi là vừa ngược tâm vừa ngược thân.
Bạch nguyệt quang của Cố Yến vì bị thương nên linh căn bẩm sinh bị tổn hại.
Thế nên một đêm nọ, hắn gọi ta đến:
“Linh căn của Vãn Vãn bị khuyết, cần lấy Thủy linh căn của ngươi để bổ sung. Ngươi yên tâm, chỉ rút phần lớn, vẫn sẽ để lại một chút căn cơ, không lấy mạng ngươi.”
Ta nhìn hắn, cố gắng ép ra hai giọt nước mắt, giọng run run:
“Đại sư huynh, tại sao lại là ta?”
Hắn nhíu mày, dường như không hài lòng vì ta không hiểu chuyện:
“Ngươi chẳng phải yêu ta sao? Đây là vinh hạnh của ngươi. Hơn nữa, ngươi tư chất bình thường, Thủy linh căn giữ lại cũng chỉ là lãng phí.”
Ta giả bộ không thể tin lui lại hai bước.
Hắn lại ném ra thêm một quả bom:
“Thêm nữa, miếng xương chí tôn trước ngực ngươi, vừa hay có thể ôn dưỡng thần hồn cho nàng. Yên tâm, chỉ cần ngươi giao ra hết những thứ này, ta nguyện cưới ngươi.”
Rút linh căn, lại còn muốn lấy xương chí tôn?
Ta cúi đầu, vai khẽ run, như thể đang khóc.
Thực chất là đang cố nén cười.
Đống củi trong cái lò này đúng là chất đầy rồi đấy!
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, sau này, ta sẽ cho ngươi cả đời cơm áo không lo, an ổn sống ở Thanh Hư Tông.”
Ta ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn:
“Đại sư huynh……”
Cố Yến tưởng ta sẽ khuất phục, trong mắt hiện lên vẻ đã nắm chắc.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy ta nghẹn ngào nói rõ ràng:
“Ta thấy, chỗ này của ngươi hình như có vấn đề đấy.”
Ta chỉ vào thái dương của mình.
Trong ánh mắt đột ngột lạnh xuống của hắn, ta đột ngột giơ tay, xé toạc mặt nạ da người, lộ ra dung mạo thật sự, khí tức bị đè nén quanh thân trong nháy mắt bùng nổ, uy áp Nguyên Anh hậu kỳ không chút giữ lại mà tràn ra!
Dưới ánh mắt kinh hoàng của hắn, ta giơ nắm đấm lên, bao phủ trong kiếm khí sắc bén, đập thẳng vào khuôn mặt tuấn tú kia!
“Bốp!”
Cố Yến bị ta một quyền đánh bay, đập thẳng lên tường, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc và ngơ ngác.
Ta xoay cổ tay, từng bước tiến đến, cười như một vai phản diện:
“Muốn rút linh căn của lão nương? Lại còn đòi xương chí tôn của lão nương?”
“Chỉ bằng ngươi?”

