1
Ngày Huyền Triệt cưới chính phi, ta để lại một phong hòa ly thư trên án thư, định rời tiên giới, quay về phàm trần.
Thị nữ dè dặt hỏi ta:
“Nếu tiểu Thiên Tôn tìm nương thì sao ạ?”
Ta chỉ khẽ cong môi, lời nói nhạt như tro tàn:
“Hắn sẽ không đâu. Từ lâu hắn đã mong mẫu thân phàm nhân huyết mạch hèn mọn như ta chết đi cho rồi.”
“Người mà phụ thân hắn cưới hôm nay, mới là mẫu phi chính thống của hắn.”
Ta rời đi, vừa khéo đúng như lòng họ mong mỏi.
Từ nay về sau, giữa ta và phụ tử bọn họ… một sợi duyên cũng chẳng còn.
Khoác lên bộ y phục từng mặc nơi nhân thế, ta xoay người, nhảy xuống Tru Tiên Đài.
Trong cơn mơ hồ, ta dường như nghe thấy có người xé ruột xé gan gọi tên ta một tiếng.
Ngay lúc ý thức sắp chìm vào hắc ám, một đạo kim quang từ thân thể bùng phát, ký ức bị phong ấn từ lâu ào ạt dội về, khiến ta nghẹt thở.
Phong đao Tru Tiên Đài từng tấc róc thịt lóc da, cũng không đau bằng nỗi đứt đoạn trong tim ta.
Hóa ra… ta là Đế cơ Phượng tộc.
Mọi hỷ nộ ái ố của tiền trần, bất quá chỉ là một kiếp tình ta buộc phải trải qua để phi thăng thượng thần.
Toàn thân đẫm máu, ta ngã xuống dưới gốc đào hoa, chỉ thấy đời này thật đáng cười, đáng thương, cũng đáng buồn thay.
Đang ngây người, cây đào bên cạnh bỗng hóa hình, biến thành một tiểu cô nương, chớp đôi mắt to tròn nhìn ta, giòn giã gọi:
“Nương!”
Ta không muốn đáp lời.
Ta nằm vài ngày, nó cũng ngốc nghếch ngồi cạnh vài ngày.
Giúp ta hái quả, tìm nước suối, thậm chí liều mạng đánh nhau với yêu thú.
Dù thân thể đầy thương tích, máu thịt bầy nhầy, vẫn gào lên:
“Không được làm hại nương của ta!”
Khi ta khôi phục pháp lực, đứng dậy rời đi, nó lại chạy lon ton theo sau:
“Nương, người đi đâu vậy? Nương, chờ con với!”
Ta phất tay áo hất nó ra, nó lăn mấy vòng dưới đất, mặt mũi lấm lem bùn đất.
Ta dừng lại, nhìn nó.
“Ta không phải nương của ngươi.”
Nó lại đáp một câu đầy chững chạc:
“Là máu của nương điểm hóa con. Mạng của Đào Đào là của nương.”
Ta cười khổ.
Chỉ vài giọt máu đã khiến một đứa trẻ ghi lòng tạc dạ.
Vậy mà đứa con ta dốc nửa mạng sinh ra lại…
Thôi vậy.
Nếu để nó ở lại đây, sớm muộn cũng thành món ăn trong bụng yêu vật.
Ta cúi người bế nó lên, mang về Phượng tộc.
Các trưởng lão trong tộc thấy ta thân tàn ma dại cũng chẳng hỏi gì, chỉ khẽ thở dài:
“Ai cũng phải trải một kiếp như thế.”
Ngày ta chính thức hồi vị, vạn điểu triều bái, bách thú tới mừng.
Cũng trong ngày ấy, chúng tiên mới biết—Phượng tộc xuất hiện một vị tiểu Đế cơ đào hoa.
Tuy không mang huyết mạch Phượng tộc, nhưng lại được sủng ái vô cùng.
Đào Đào rất hiểu chuyện.
Biết mình không phải Phượng hoàng, nó liền đi luyện công, suốt ngày lăn lộn nơi võ trường.
Bị tiểu Phượng hoàng khác đánh thua, nó cũng chỉ nói:
“Con không thể để nương mất mặt. Con là con gái của nương.”
Mà đứa con ruột của ta… lại chê huyết thống ta không đủ cao quý.
Nó cảm thấy ta—một phàm nhân—sinh ra nó, là bất công với hắn.
Hắn là tiểu Thiên Tôn được Cửu Trùng Thiên sủng ái nhất.
Vết nhơ duy nhất, là có một mẫu thân phàm nhân như ta.
Con nhặt về, xem ta như thần minh.
Con ruột, lại coi ta như bùn nhơ.
Lúc Đào Đào mồ hôi đầm đìa vì luyện công, ta đang cúi xuống, nhẹ nhàng giúp nó lau trán…
Thị nữ vào bẩm báo với ta.
“Tiểu Thiên Tôn trên Cửu Trùng Thiên mắc quái bệnh, muốn thỉnh nữ quân tới chẩn trị, xin nữ quân định đoạt.”
Ta trầm ngâm một lát, nắm tay Đào Đào đi ra ngoài.
Người tới là Tư Mệnh, vừa nhìn thấy ta, hắn hoảng hốt lùi lại hai bước.
Cũng phải thôi, ai có thể ngờ rằng cô gái mồ côi năm xưa Thái tử mang về từ phàm gian lại có cùng một khuôn mặt với nữ quân Phượng tộc.
Hắn chần chừ rất lâu mới đứng thẳng người, cúi sâu người hành lễ với ta.
“Nữ quân, xin người theo ta đi một chuyến tới Cửu Trùng Thiên, tiểu Thiên Tôn hắn…”
Ta lạnh nhạt gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Với thân phận hiện tại của ngươi, muốn thỉnh ta xuất sơn, ít nhất cũng phải gửi bái thiếp trước một năm, lại còn phải thắp hương tắm gội, quỳ đủ chín chín tám mươi mốt ngày, Tư Mệnh đại nhân chẳng phải là người coi trọng quy củ nhất sao?”
Hai chữ “quy củ” ta cố ý nhấn mạnh, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Hẳn là hắn đã nhớ tới năm đó, khi thay Huyền Triệt hạ phàm đón ta, từng câu từng chữ đều dạy ta phải hiểu quy củ.
Phong thủy xoay vần, hắn quỳ rất lâu cũng không dám đứng dậy.
Phượng tộc không dung cho hắn làm càn.
Đào Đào bỗng nhiên lên tiếng:
“Nương, quy củ là gì?”
Ta đáp lại:
“Quy củ là cái cớ để một đám tiểu nhân xu nịnh dựa vào đó mà trèo cao đạp thấp.”
Nhưng vào lúc này, thứ đó lại đặc biệt dễ dùng.
Ta nắm tay Đào Đào quay vào nội điện.
Tư Mệnh quỳ bên ngoài rất lâu mới dám rời đi.
Sang ngày thứ hai, Tư Mệnh đưa tới hai vị thuốc.
Liên tử.
Đương quy.
Liên tử, đương quy, thế nào là thương, thế nào là quay về.
Khi ta cứu Huyền Triệt ở thôn Thảo Đầu, ta hoàn toàn không biết hắn là Thái tử Thiên tộc.
Hắn toàn thân đẫm máu, ta chỉ có thể kéo hắn về nhà trước.
Mọi người đều khuyên ta cô nam quả nữ chung một phòng sẽ tổn hại thanh danh.
Nhưng y giả nhân tâm, ta vẫn ra tay chữa trị cho hắn.
Lâu ngày nảy sinh tình cảm.
Đêm trăng tròn hắn phát tác tình độc.
Một đêm hoang đường.
Giữa đại hoang, chúng ta thành thân.
Hắn từng vì ta vẽ mày điểm trán, từng thề rằng cả đời chỉ yêu một mình ta.
Thế nhưng sau khi ta mang thai, hắn lại sớm đi tối về.
Ta hỏi hắn bận chuyện gì, lần nào hắn cũng nhíu mày, không cho ta hỏi thêm.
Sau một lần hắn lại biến mất, ta một mình gắng gượng ôm bụng lớn mà sống.
Mãi cho tới khi Thiên cung sai người tới.
Ta vẫn còn nhớ ngày Tư Mệnh giáng lâm.
Cả ngôi sơn thôn bị ngũ sắc hà quang bao phủ.
Hắn đứng cao nhìn xuống ta, khí thế quanh thân ép đến mức ta không sao ngẩng đầu nổi.
Rất lâu sau hắn mới chậm rãi nói một câu:
“Thiên quân có chỉ, huyết mạch Thiên tộc không được lưu lạc bên ngoài, Vũ cô nương, mời theo ta lên Cửu Trùng Thiên.”
Ta vội vàng đứng dậy hỏi hắn:
“Huyền Triệt đâu, vì sao hắn không tới?”
Hắn cười như không cười đáp lại:
“Chỉ là thị thiếp mà thôi, còn chưa tới lượt Thái tử điện hạ tự mình nghênh đón.”
Một đạo tay áo quét tới.
Ta lại bị ép quỳ xuống đất.
“Còn mời cô nương quỳ tại đây đủ bảy ngày để gột rửa trọc khí.”
Bảy ngày sau, đầu gối ta đã nát bét máu thịt, lộ cả xương trắng.
Ta còn chưa kịp thay một bộ y phục sạch sẽ đã bị đưa thẳng lên Cửu Trùng Thiên.
Dọc đường không biết bao nhiêu tiên nga bịt mũi cười nhạo ta là ăn mày hôi thối.
Ta không để tâm.
Ta chỉ muốn tìm Huyền Triệt.

