Đào Đào giơ đũa gắp lấy món trong chén của ta, A Ngôn định nổi giận, nhưng Đào Đào lại nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn:
“A nương không ăn đồ lạnh, ngươi không biết sao?”
Một câu thôi, khiến hai cha con họ đều câm nín.
Nhắc đến ta, Đào Đào liền thao thao như kể một kho tàng quý báu:
“Đầu gối nương bị thương cũ, nên không thích mùa đông, đảo Kim Ngô của chúng ta quanh năm như xuân.”
“Nương cũng không ăn cua, thịt cua là hàn, ăn vào sẽ lại bị đau.”
“À, đúng rồi, trưởng lão gia gia còn nói lúc trẻ nương đàn rất hay, nổi danh khắp nơi, thúc thúc từng nghe chưa?”
“Không… chưa từng.”
Thật ra là từng nghe rồi. Khi còn ở phàm gian, đó là chuyện riêng của đôi phu thê chúng ta.
Chỉ là sau khi lên Thiên cung, tất cả đều bị xem là không đứng đắn, huống hồ sau này cả mười đầu ngón tay ta đều bị hủy.
Đào Đào chỉ biết ta đã qua kiếp nạn, mà không biết ta từng chịu khổ.
Con bé chỉ đang chia sẻ những điều con bé nhớ về mẫu thân của mình.
Từng chữ, từng câu, đều cắm thẳng vào lòng hai cha con kia, sắc mặt họ dần dần xám xịt.
Có lẽ họ đã nhớ ra những vết thương ấy từ đâu mà có.
Bữa cơm đó, ai nấy đều ăn không biết ngon dở, chỉ có Đào Đào là ăn vô cùng vui vẻ.
Sau bữa ăn, cuối cùng Huyền Triệt cũng không nhịn được nữa, hỏi:
“Phụ thân của Đào Đào là ai?”
A Ngôn cũng siết chặt nắm tay, hắn muốn biết A nương có phải đã thành gia cùng người khác rồi không.
Ta còn chưa kịp trả lời, Đào Đào đã lên tiếng:
“Con không có phụ thân, con là do nương nhặt dưới gốc đào về.”
Nghe xong câu đó, ánh mắt hai cha con họ như vừa được thắp lên tia hy vọng.
A Ngôn như được người chỉ điểm, ngày nào cũng đến chỗ ta, nịnh nọt lấy lòng, đọc sách, viết chữ, luyện pháp thuật.
“A nương, con sẽ ngoan, con đã hiểu thế nào là ‘thần linh yêu thương thế nhân’ rồi.”
“Lần này người về là sẽ không đi nữa đúng không? Con sẽ coi Đào Đào như muội muội ruột.”
“Có nương bên cạnh, thân thể A Ngôn cũng tốt hơn nhiều.”
Ta không đáp, bởi ta định tự tay chặt đứt đoạn mẫu tử này.
Hắn và Đào Đào bỗng nhiên rất hòa thuận, chuyện người lớn không nên để trẻ con gánh, nên ta cũng không cản.
Huống hồ, ngày mai là ngày cuối cùng, sau khi trị dứt điểm, trong thân thể A Ngôn sẽ không còn chút huyết mạch Phượng tộc nào nữa.
A Ngôn thấy ta có vẻ đã mềm lòng, liền dò hỏi kể lại những chuyện mấy chục năm qua:
“Nương, sau khi người nhảy xuống Tru Tiên Đài, phụ thân luôn tìm cách tụ hồn cho người.”
“Công chúa Chiêu Vân là người xấu, khi nàng ta chăm sóc con, con cứ sốt liên miên, mỗi lần con sốt, phụ quân lại đến thăm con.”
“Nàng ta còn trộm mặc y phục cũ của người, định quyến rũ phụ quân, chọc giận khiến người nổi trận lôi đình, trăm năm qua trong lòng phụ quân chỉ có người thôi.”
“Nương, người là nữ quân Phượng tộc, vậy chẳng phải thân phận của con cũng càng cao quý hơn sao?”
Ta bật cười khẽ, đứa con này của ta, vẫn thực dụng như cũ.
Chiêu Vân chăm hắn không chu đáo, ta – mẫu thân hắn – lại mang chút danh vọng, hắn phân biệt rất rõ bên nào lợi hơn.
Cũng giống như năm xưa không hề do dự vứt bỏ ta, nay cũng muốn vứt bỏ Chiêu Vân như thế.
Biết Đào Đào không có phụ thân, Huyền Triệt cũng đến thăm ta nhiều hơn.
Lời đồn gió thổi mây bay cứ thế lan truyền, ai nấy đều nói Thiên tộc và Phượng tộc sắp liên hôn.
Tất cả chuyện này đều do Huyền Triệt ngầm cho phép, giống như năm xưa ở Thiên cung, có người không ngừng kể với ta về những dây dưa giữa hắn và Chiêu Vân vậy.
Chẳng qua cũng chỉ là muốn ép ta khuất phục, lại vẫn giữ được thể diện cho hắn.
May mắn thay, vở kịch này, ngày mai là có thể hạ màn rồi.
Hôm nay là ngày cuối cùng trị liệu, ta suy nghĩ một lát rồi mang theo bánh sen, dù sao hôm nay hắn cũng sẽ phải chịu không ít đau đớn.
A Ngôn nằm trên giường, nhìn thấy bánh ngọt liền sáng rực cả đôi mắt, vồ lấy một miếng nhét ngay vào miệng.
Vừa vào miệng, hắn đã nhận ra đây không phải do chính tay ta làm.
Đương nhiên không phải do ta làm, chỉ là tiện tay lấy từ ngự thiện phòng mà thôi.
Ta nhìn hắn cau mày khó chịu, lại còn ngước mắt nhìn ta trông chờ, muốn từ trong ánh mắt ta tìm thấy một tia xót xa.
Ta quay mặt sang chỗ khác, ra hiệu cho Huyền Triệt giữ chặt hắn giúp ta.
Ta nín thở tập trung tinh thần, niệm ra pháp quyết.
Những đốm sáng đỏ rực từ trên người hắn bay ra, tụ lại thành một luồng hồng quang lơ lửng giữa không trung.
Đốm sáng càng lúc càng nhiều, Huyền Triệt gần như không giữ nổi hắn, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai chân không ngừng đạp mạnh lên giường.
A Ngôn chỉ cảm thấy gân cốt như bị bẻ gãy từng tấc rồi lại tái tạo từng tấc, lại như có thứ gì đó vô cùng quan trọng đang rời khỏi cơ thể mình.
Một nỗi hoảng sợ khổng lồ ập đến, trước đây mỗi lúc thế này đều có vòng tay của A nương.
Bây giờ A nương lại đứng đối diện thi pháp, hoàn toàn không nhìn hắn lấy một cái.
Theo lần rút cuối cùng của ta, trên người A Ngôn không còn một đốm sáng nào nữa, tất cả dần bình ổn lại.
Vô số hồng quang trên không trung tụ lại thành một chiếc lông phượng khổng lồ.
Đến lúc này, A Ngôn mới hiểu rốt cuộc ta đã làm gì.
Hắn ngơ ngác nhìn những chiếc phượng vũ kia, lại nhìn ta, mấp máy môi gọi một tiếng.
“Nương…”
Ta khẽ thở ra một hơi thật dài, gật đầu ra hiệu cho hắn.
“Phượng mạch trong cơ thể ngươi đã bị tách ra, sau này sẽ không còn phải chịu khổ vì huyết mạch phản phệ nữa.”
“Một đoạn mẫu tử, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho ngươi.”
“Từ nay về sau, đừng gọi ta là nương nữa.”
Ta giơ tay thu chiếc phượng vũ vào trong tay áo.
A Ngôn tóc tai bù xù, quỳ bò tới muốn tìm ta, vừa lắc đầu vừa khóc gọi.
“Nương, người đừng bỏ con, nương…”
Ta không chút do dự gạt tay hắn ra, lắc đầu.
“Ngươi vốn không thích huyết mạch của ta, lại xem ta là người thấp kém, sau này tiểu điện hạ cứ gọi ta một tiếng lão tổ là được.”