11

Ngay cả bàn tiệc Mãn Hán của tôi cũng phản bội tôi.

Từ sau khi nộp giấy trắng, cô bé ấy cả người như được giải thoát.

Ngược lại là Cố Dao, đột nhiên thay tính đổi nết, bắt đầu chăm chỉ học hành.

Cô ấy trở nên… ngon hơn hẳn.

Tôi có hơi thắc mắc, liền than thở với đồng nghiệp: “Dạo này sao Cố Dao oán khí dâng tràn thế, cảm giác như muốn đâm tôi vậy.”

Đồng nghiệp cười khổ: “Năm trước thì phung phí thời gian, giờ còn một năm là thi đại học, không sốt ruột sao được.”

“Thêm vào đó, nền tảng yếu, học hành cực kỳ gian nan.”

“Nhưng mà chịu học là tốt rồi. Nếu cậu không lo nổi thì bảo cô ấy qua tìm tôi hỏi bài cũng được.”

Nói đến đây, đồng nghiệp bỗng đổi giọng: “Cậu cũng giỏi thật đấy, đến cả vị tiểu tổ tông đó mà cũng chịu học với cậu.”

“Lúc trước tôi dạy Toán cho nó năm lớp mười, nói gì nó cũng không nghe.”

“Mẹ nó cũng sốt ruột, add hết giáo viên tất cả các môn vào WeChat. Nhưng nhà cô bé đó phức tạp lắm, khó mà quản được.”

Tôi gật đầu, vui vẻ nắm lấy tay đồng nghiệp:

“Cảm ơn nhé, tôi ngộ ra rồi.”

“Tôi muốn trở thành đầu bếp hàng đầu, biến đám món rau nhỏ kia thành đặc sản quốc yến.”

Đồng nghiệp nhìn bàn tay bị tôi nắm lấy, ngơ ngác “hả” một tiếng.

Đúng lúc đó chuông tan tiết vang lên, đến giờ họp lớp. Tôi chào tạm biệt đồng nghiệp rồi đến lớp 10.

12

Lớp 10 vẫn ồn ào như mọi khi.

Do tôi hầu như chẳng quản chúng nó, giờ chúng chơi điện thoại, đánh Liên Quân ngay trước mặt tôi cũng không thèm tránh.

Tôi cười tươi đi đến trước mấy đứa.

“Trương Diệu Tổ, từ hôm nay trở đi, em và cả đám này phải học hành tử tế cho tôi.”

“Cái gì? Dựa vào đâu?”

“Tôi làm việc cần lý do à? Tôi là giáo viên của các em đấy.”

Theo kinh nghiệm mấy ngày nay của tôi, giáo viên với cai ngục chẳng khác gì nhau.

Trương Diệu Tổ không phục, cậu ta cao đến gần hai mét, chắn trước mặt tôi, còn đưa tay chọc trán tôi.

“Thầy bị bệnh à? Tin không tôi cho thầy một trận.”

Tôi cười, phản tay đấm cậu ta ngã lăn ra đất.

“Thằng oắt, gà tôi nuôi còn đánh thắng cậu đấy.”

Vừa định đánh tiếp thì trên người Trương Diệu Tổ bỗng tỏa ra mùi… bò cay tê tê.

Đánh không nổi nữa, ai nỡ nặng tay với một đĩa bò cay chứ.

“Thôi được rồi, không phải em thích chơi game à? Tôi chơi với em.”

Tôi túm tóc Trương Diệu Tổ, ghé sát lại nói: “Nhưng nếu em thua, thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”

Trương Diệu Tổ nhìn cái kính của tôi mà mắng: “Đồ mọt sách mà cũng biết chơi game à.”

Kết quả tôi thắng ba trận liền.

Trương Diệu Tổ thở hồng hộc, cổ đỏ gay. Tôi giơ ngón giữa, cười nói:

“Đồ gà, đi học Toán đi. Game mà em cũng không rành.”

Nói xong tôi liếc nhìn những học sinh còn lại trong lớp đang hóng chuyện, khóe miệng cong lên.

“Từ hôm nay trở đi, trong lớp không được ngủ, không được chơi điện thoại.”

Tất nhiên, bên dưới chẳng mấy đứa phục tôi, đặc biệt là Lý Tư Tư, thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu lên.

13

Tôi bước tới, nhìn cuốn sách ngoại khóa trong tay cô bé.

Lý Tư Tư thành thạo đưa sách cho tôi: “Thầy, thầy muốn tịch thu thì tịch thu đi.”

Tôi cau mày, khó chịu nói:

“Em dâng cúng cho tôi cái này à? Để tôi xem nào.”

“Tiên trưởng ngươi chạy đâu cho thoát, Ma Tôn lạnh lùng công, Yêu Vương tà mị công và Tiên Tôn thanh lãnh thụ.”

“Hai công một thụ, tu tiên, nuôi dưỡng, ngược luyến, loạn luân, song tính — thật sự phong phú ghê.”

Mấy học sinh xung quanh không nhịn được mà phá lên cười, Lý Tư Tư thì sắp khóc đến nơi, mùi nướng lan tỏa thơm lừng.

“Thầy ơi đừng đọc nữa, em sai rồi, em hứa từ nay sẽ chăm học.”

“Không cần xin lỗi, thầy thấy hay mà.”

Trước đây tôi rất thích tìm cảm hứng từ mấy cuốn tiểu thuyết.

Dù sao tôi cũng thích ăn oán khí, nhưng nếu nuôi dưỡng con người, đúng giờ cho ăn, bọn họ lại ngọt lịm.

Dọa nạt đánh đập lúc đầu còn có tác dụng, nhưng về sau bọn họ phát hiện tôi sẽ không giết, lại còn cho ăn, thế là lại ngọt.

Hết cách, tôi đành phải tìm cảm hứng từ tiểu thuyết.

“Chó sói đến rồi” – đến lần thứ 12.325, người ta đã tứ đại đồng đường rồi.

Trẻ con không sợ tôi nữa, còn vui vẻ gọi tôi là đại ca.

Còn nũng nịu hỏi tôi mai có thể ăn gà được không, vì ăn thịt dê ngán rồi.

Bọn họ nói tôi còn tốt hơn cả hoàng đế, bao ăn bao ở, lại còn bao chữa bệnh.

Nghĩ đến đây, tôi có chút cảm xúc, giơ giơ cuốn sách trong tay, nhìn mấy đứa đang cười trộm bên cạnh:

“Sau này đứa nào học không tốt, tôi bắt diễn cho tôi một vở ‘Tiên trưởng ngươi chạy đâu cho thoát’.”

“Hôm nay, bạn Trương Diệu Tổ vào vai Tiên Tôn, bạn nào mới cười to nhất thì làm Ma Tôn, còn vai Yêu Vương thì…”

Tôi hất cằm về phía Lý Tư Tư: “Mời em.”

Lý Tư Tư mặt đỏ bừng, quay sang Trương Diệu Tổ cũng mặt đỏ không kém, nở một nụ cười đầy tà khí:

“Tiên tôn, giờ không còn như xưa nữa rồi, bây giờ người chỉ là thú cưng nhỏ của ta, cười cho ta một cái nào.”

Trương Diệu Tổ mặt đơ ra, biểu cảm không tình nguyện lại cực kỳ giống hình tượng tiên tôn trong truyện.

14

Từ đó về sau, tôi bên trái làm một chút việc xấu, bên phải làm thêm vài chuyện ác, khiến đám học sinh của tôi như món cơm rang vỉa hè — đầy đặn, ăn thỏa thuê.

Ví dụ như lên diễn đàn game đăng lệnh truy nã, học sinh mà dám online là tôi đuổi chém cho bằng được.

Ví dụ học lỏm đồng nghiệp, thỉnh thoảng lại ra sau cửa sổ nhìn xem đám rau nhỏ của tôi đang làm gì.

Lại ví dụ như dịp nghỉ Quốc khánh, tôi phát một đề… rồi hai đề… rồi ba đề…