Tối trước ngày hủy hôn, nghĩ đến việc ngày mai sẽ phải gặp Thẩm Tư Nghiễn, tôi lo đến mất ngủ.

Tôi kéo vali từ dưới gầm giường ra, chuẩn bị bỏ trốn.

Ai ngờ sau lần trước tôi bỏ trốn, bố mẹ đã có đề phòng.

Chưa kịp bước qua cổng thì đã bị quản gia tóm lại.

Bố tôi mặt mày nghiêm nghị: “Sao lại chạy?”

Mẹ tôi thấy tôi kéo vali cũng tức giận không kém.

“Con không thích học quy củ, mẹ đã không ép nữa, thế mà con vẫn muốn bỏ đi?”

Tôi chột dạ đứng một bên, không biết mở miệng từ đâu.

“Có phải con sợ gặp người nhà họ Thẩm không?”

Tôi quay đầu nhìn Giang Dĩ Ninh: “Sao cậu biết?”

“Quá dễ đoán! Từ lúc biết sắp phải hủy hôn với nhà họ Thẩm, thái độ của cậu đã rất bất thường, tối nay còn định bỏ trốn luôn.”

Sắc mặt bố tôi lúc này mới dịu đi phần nào, ông hỏi: “Con sợ gì chứ? Có phải con làm gì sai đâu!”

Mẹ tôi cũng phụ họa: “Đúng vậy! Con sợ cái gì? Mai con chỉ cần ngồi đó, những chuyện khác để bố mẹ lo. Chuyện con không muốn làm, bố mẹ tuyệt đối không ép.”

Tôi liều mạng vùng vẫy lần cuối: “Con thật sự không đi được… hay là để Giang Dĩ Ninh thay con đi đi?”

“Vớ vẩn! Đây là chuyện do trưởng bối định đoạt, liên quan đến danh dự hai nhà, không thể qua loa được!”

Tôi thật sự bó tay rồi! Đành phó mặc số phận vậy…

Để đề phòng tôi bỏ trốn nữa, bố mẹ dứt khoát để Giang Dĩ Ninh ngủ cùng tôi.

Vừa vào phòng, Giang Dĩ Ninh đã khoanh tay nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bị nhìn đến gai người, không nhịn được hỏi: “Cậu nhìn gì đấy?”

“Nói thật đi, người bao nuôi cậu… có phải là Thẩm Tư Nghiễn không?”

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy — sao có thể đoán trúng vậy?!

Giang Dĩ Ninh nhìn vẻ mặt tôi là đã rõ ngay.

“Xem ra tớ đoán đúng rồi!”

Tôi bất lực nhìn cô ấy cầu cứu: “Giờ phải làm sao?”

“Còn sao nữa? Rõ ràng anh ta vì cậu mới đòi hủy hôn, cậu nghĩ anh ta dám làm gì cậu chắc?”

Mi mắt tôi khẽ giật — thật sự là vì tôi sao?

Buổi gặp mặt hai nhà được sắp ở một quán trà.

Khoảng cách càng gần, lòng bàn tay tôi càng đổ mồ hôi.

Người nhà họ Thẩm đã đến từ trước, khi bước vào phòng, hai bên phụ huynh chào hỏi nhau.

Đám con cái cũng lần lượt chào người lớn, tôi còn chưa kịp mở miệng gọi người thì đã cảm thấy một ánh mắt gay gắt dán thẳng vào mình.

Không cần ngẩng đầu, tôi cũng biết là ai.

“Cạch” một tiếng, tôi nghe thấy tiếng ly trà rơi.

Thẩm Tư Nghiễn đứng bật dậy, cả người cứng đờ.

Không chỉ Thẩm Tư Nghiễn, ngay khi tôi ngẩng đầu lên, mẹ anh ta cũng chết sững.

Thẩm Tư Nghiễn gầy đi, sắc mặt cũng không tốt.

Mẹ anh ta nhìn tôi rất lâu mới phản ứng lại.

“Sao cô lại ở đây?”

Bố mẹ tôi nghi hoặc nhìn bà ấy: “Bà quen Du Ân à?”

Nghe đến tên tôi, sắc mặt mẹ Thẩm Tư Nghiễn thay đổi rõ rệt.

Xong rồi, lần này coi như không trốn nổi nữa.

Tôi còn chưa kịp nói gì, Thẩm Tư Nghiễn đã vội vàng chen lời: “Mẹ, mẹ nhận nhầm người rồi.”

6

Mẹ anh ta cũng lập tức phản ứng lại: “Xin lỗi, tôi nhìn nhầm rồi! Thật ngại quá!”

Tôi kinh ngạc nhìn sang Thẩm Tư Nghiễn, hoàn toàn không hiểu anh ta đang làm gì.

Anh ta cũng đang nhìn tôi chằm chằm, môi mím chặt, trong mắt là cơn giận bị đè nén đến mức không giấu nổi.

Hai nhà đều đã yên vị, bố tôi là người lên tiếng trước.

“Hôm nay hai nhà chúng ta gặp mặt là vì chuyện hôn sự. Tôi cũng không vòng vo nữa. Hôn ước năm đó là do hai cụ định ra, giờ các cụ đều không còn, mà con cái hai nhà lại không muốn…”

“Tôi muốn!”

Trong chốc lát, tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía Thẩm Tư Nghiễn.

Chỉ thấy anh ta đứng dậy, cúi người thật sâu về phía bố tôi.

“Thưa bác, trước kia đều là hiểu lầm. Cháu nguyện ý cưới… cô Giang.”

Ánh mắt anh ta dừng lại trên người tôi, khiến tôi sợ đến mức không dám ngẩng đầu.

Bố tôi không hiểu vì sao anh ta lại đột ngột thay đổi, im lặng một lúc rồi mới nói.

“Thẩm Tư Nghiễn, một tuần trước chẳng phải chính cậu gọi điện cho tôi, nói rằng trong lòng đã có người, sẽ không cưới Du Ân sao? Sao giờ lại thay đổi?”

Thẩm Tư Nghiễn cúi đầu: “Thưa bác, trước kia đều là lỗi của cháu, mong bác tha thứ!”

“Thẩm Tư Nghiễn, hôn nhân không phải trò đùa. Cậu thay đổi thất thường như vậy, tôi làm sao yên tâm giao con gái cho cậu?”

Mẹ anh ta cười hòa giải: “Lão Giang à, trước đó là do Tư Nghiễn ăn nói không phải, chúng tôi thay nó xin lỗi. Nói cho cùng đây cũng là chuyện của hai đứa nhỏ, hay là tôn trọng ý kiến của bọn trẻ?”

Bố anh ta tuy không rõ đầu đuôi, nhưng thấy Thẩm Tư Nghiễn đột ngột đổi ý, cũng chỉ đành phụ họa theo.

“Đúng vậy, chúng ta cũng đều vì con cái cả, hay là để bọn trẻ tự quyết định.”

“Du Ân, con nghĩ sao?”

Bất ngờ bị gọi tên, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người tôi.

Mẹ tôi vỗ nhẹ tay tôi: “Đừng sợ! Bọn họ không dám làm gì con đâu! Cứ mạnh dạn nói suy nghĩ của mình.”

Thật ra suy nghĩ của tôi rất đơn giản. Tôi chỉ là một tình nhân được anh ta bao nuôi, giờ mỗi người trở về vị trí của mình là tốt nhất. Con người nên nhìn về phía trước.

Tôi siết chặt các ngón tay: “Con không đồng ý.”

Vừa dứt lời, Thẩm Tư Nghiễn đỏ hoe mắt nhìn tôi, như thể cả con người anh ta sắp vỡ vụn.

Bố tôi thấy tôi không muốn, liền nói thẳng:

“Nếu con bé Du Ân đã không đồng ý, vậy chuyện hôn sự này dừng tại đây đi.”

Mẹ anh ta còn định nói gì đó, nhưng đã bị Thẩm Tư Nghiễn ngăn lại.

Rời khỏi quán trà, cả người tôi vẫn còn ngơ ngác.

Vậy là hủy hôn rồi sao? Dễ dàng thế à?