17.

Giữa tháng 7 rực lửa, tôi được đẩy vào phòng sinh.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một Lương Hạo Chi lo lắng đến mức bối rối như vậy.

Dù gương mặt đầy hoảng hốt, anh vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nắm tay tôi an ủi:

“Đừng sợ, anh ở đây rồi.”

Tôi không biết đã trôi qua bao lâu.

Chỉ biết rằng, khi tôi gần như kiệt sức đến không chịu nổi nữa…

Một tiếng khóc trẻ con vang lên chói tai, dội vào lòng tôi như ánh sáng đầu tiên của bình minh.

Ngay khoảnh khắc ấy, Lương Hạo Chi cúi xuống, hôn thật sâu lên trán tôi.

Bàn tay anh run lên bần bật, hoàn toàn phản bội sự điềm tĩnh mà anh cố gắng thể hiện.

Tôi mỉm cười yếu ớt:

“Lương Hạo Chi… anh đặt tên ở nhà cho con chưa?”

Chúng tôi từng hẹn nhau:
Tên chính để tôi chọn, còn tên gọi ở nhà sẽ do anh nghĩ.

Khóe mắt anh thoáng ánh lên giọt nước — rơi nhanh đến mức tôi tưởng mình nhìn nhầm.

“Đặt rồi… gọi là ‘Tinh Tinh’ nhé?”

“Tinh Tinh” — là ngôi sao nhỏ màu trắng của Lương Hạo Chi và Tống Tinh Nhiên.

18.

Tống Tinh Nhiên là bạn cùng bàn đầu tiên của tôi khi vừa vào cấp hai.

Cũng là người duy nhất ngồi cạnh tôi lâu đến như vậy trong suốt quãng đời học sinh.

Nhưng tôi lại rất phiền lòng, bởi vì… giữa chúng tôi gần như chẳng có đề tài gì để nói.

Tôi không biết nên nói gì với cô ấy.

Nhưng tôi lại rất muốn được nói chuyện với cô ấy, giống như cách cô ấy nói chuyện với cậu bạn ngồi bàn sau.

Cô ấy cũng không chủ động nói gì với tôi.

Tôi sợ cô ấy… ghét tôi, nên mới không muốn nói chuyện.

Câu mà cô ấy từng nói với tôi nhiều nhất chính là:

“Lương Hạo Chi, thầy giáo tới rồi, đừng ngủ nữa!”

Nhưng thật ra… tôi đâu có ngủ.

Tôi chỉ thích gục mặt xuống bàn, thả hồn mơ màng.

Như vậy, tôi có thể lén nhìn cái bóng của cô ấy dưới sàn nhà mà không ai phát hiện.

Cô ấy thật sự rất dịu dàng.

Gọi mãi không thấy tôi tỉnh dậy, cô ấy còn nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay tôi.

Tôi… thật sự rất muốn lại gần cô ấy hơn một chút.

Nhưng rồi cô chủ nhiệm lại chuyển chỗ ngồi.

Tôi đã âm thầm đến gặp cô, xin được tiếp tục ngồi cạnh Tống Tinh Nhiên.

Cô đã đồng ý.

Ngày họp phụ huynh hôm đó, tôi định nhân cơ hội báo tin vui cho cô ấy.

Nhưng… tôi vô tình nhìn thấy cảnh mẹ cô ấy mắng cô ấy giữa sân trường.

Tôi rất tức giận.

Sao bà ấy lại có thể mắng một cô gái dịu dàng và tốt bụng như vậy?

Tôi đã muốn xông ra nói giúp cô ấy.

Thế rồi… tôi lại nghe được một điều khiến lòng mình đau nhói —

Tống Tinh Nhiên đã có người thích rồi. Còn nói người đó trên người có hương thơm hoa dành dành.

Tuyệt thật.

Thật ra, trên người Tống Tinh Nhiên cũng có một mùi hương nhẹ nhàng, chỉ là tôi không biết nó là gì.

Không hiểu sao… tôi cảm thấy rất thất vọng.

Thấy cô ấy vừa khóc vừa chạy đi, tôi đã vô thức chạy theo sau.

Tôi muốn giúp cô ấy lau nước mắt.

Nhưng lại nhận ra như vậy là không ổn, nên chỉ dám đưa khăn giấy ra.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần để an ủi cô ấy.

Nhưng cô ấy lại tức giận nói tôi hãy tránh ra.

Cô ấy còn bảo… rất ghét tôi.

Thì ra là thật.

Cô ấy ghét tôi, nên mới không muốn nói chuyện với tôi.

Được rồi, được rồi.

Tôi tự nhủ: không sao cả, trong lớp cũng có nhiều người chẳng thích nói chuyện với tôi.

Nhưng… lòng tôi vẫn đau như bị khoét một lỗ to.

19.

Buổi họp lớp đó, ban đầu tôi vốn không định đi.

Đã mười năm trôi qua từ khi tốt nghiệp, mà tôi với bạn học trong lớp cũng không thân.

Tới thì chỉ thấy ngượng.

Nhưng người bạn cùng bàn thứ hai của tôi — lớp trưởng Chu Chí — lại cứ nhất quyết bắt tôi phải tham gia.

Tôi đành đến.

Ngồi chưa được bao lâu, thì tôi nhìn thấy Tống Tinh Nhiên bước vào.

Cô ấy… vẫn xinh đẹp như ngày nào.

Không biết cô ấy có đang ở bên chàng trai có mùi hoa dành dành kia không…

Tôi chỉ hy vọng cô ấy hạnh phúc.

Lúc Chu Chí liếc tôi một cái đầy ẩn ý, rồi bê ly rượu tiến lại gần.

Tôi không hiểu tại sao cậu ta lại gây khó dễ cho Tống Tinh Nhiên.

Tôi không chịu nổi nữa, liền đứng dậy uống thay cô ấy.

Sau đó… tôi tự giác trốn ra một góc.

Tôi không muốn khiến cô ấy bực bội.

Ai ngờ… cô ấy lại đuổi theo tôi ra tới tận cửa nhà vệ sinh.