7
Kiếp trước, chính những lời đường mật này đã khiến tôi bị họ xoay như chong chóng.
Giờ nghe lại, chỉ thấy ghê tởm.
Nhưng tôi nhất thời vẫn chưa có cách nào lật ngược thế cờ.
Đội trưởng cũng tới kéo tay tôi: “Thôi nào, mau lên ruộng thôi!”
Ngay lúc tôi gần như tuyệt vọng, giọng nói quen thuộc của Lý Hiểu Nhiên vang lên từ ngoài sân:
“Bọn cháu có danh sách tuyển dụng của nhà máy quân giới!
Trên đó có mã thư bảo đảm, chúng ta chỉ cần đối chiếu là biết ai được nhận!”
Câu nói như thắp lên ánh sáng cuối đường hầm. Tôi lập tức quay đầu nhìn ra cổng.
Lý Hiểu Nhiên thở hồng hộc, rõ ràng là chạy thục mạng về.
Cậu giơ cao tờ giấy trong tay:
“Đừng tưởng có công văn là được về thành phố làm dân thành phố!
Chị Văn Lan nhận được suất đặc biệt là vì chị là con nhà cán bộ nhà máy quân giới!”
Sắc mặt Lâm Kiến Thiết tái mét. Nhưng lập tức anh ta giở chiêu cũ:
“Trịnh Văn Lan! Thảo nào dạo này em cứ muốn cắt đứt với anh, thì ra là có người mới rồi hả?”
Ánh mắt anh ta quét qua Lý Hiểu Nhiên từ trên xuống dưới:
“Không phải em biết nhà Lý Hiểu Nhiên có chút bối cảnh, nên định leo cao đấy chứ?”
Lý Hiểu Nhiên vẫn chỉ là một đứa con trai mới lớn, đứng cạnh Lâm Kiến Thiết trông có phần trắng trẻo, yếu ớt hơn hẳn.
Người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
“Vì một thằng công tử bột mà bỏ rơi cả Kiến Thiết sao? Tôi đã nói rồi, có mấy nữ trí thức không phải đến đây để làm ăn, mà chỉ toàn tâm địa gian trá!”
“Muốn trèo cao nên mới dựng chuyện bôi nhọ Kiến Thiết chứ gì. Cưới loại con dâu thế này về chẳng bằng đừng cưới còn hơn!”
Thậm chí bà mẹ chồng tương lai vẫn nãy giờ im lặng trong nhà cũng bắt đầu châm chọc: “Chà, cô Trịnh, thằng nhỏ kia gầy gò như thế, liệu có chịu nổi cô không?”
Cả sân bật cười ầm ĩ.
Lý Hiểu Nhiên xấu hổ đỏ mặt tía tai, định lên tiếng thanh minh, nhưng tôi lập tức kéo tay cậu lại.
Một khi phản bác, câu chuyện sẽ bị lái sang hướng khác.
Tôi lạnh lùng nhìn Lâm Kiến Thiết: “Lâm Kiến Thiết, anh đừng có đánh trống lảng nữa! Lý Hiểu Nhiên đến đây là để đưa danh sách, anh có dám đối chiếu mã thư không? Nếu không trùng khớp, anh chuẩn bị ăn cơm nhà nước đi là vừa!”
Ngô Lệ Lệ liếc sang Lý Hiểu Nhiên rồi cười nhẹ:“Đối chiếu đi chứ, trên phong bì chắc có mã thư đấy.”
Tôi định với tay lấy lại phong bì, nhưng Ngô Lệ Lệ bất ngờ giật lấy, rồi xé toạc thành từng mảnh, nát vụn đến mức không thể ghép lại được.
Hành động ấy chẳng khác nào một cái tát vào mặt tôi — đau rát, bừng bừng.
Tôi hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn giận đang dâng trào, cố không lao lên mà xé toạc cái vẻ mặt đắc ý của cô ta.
Bình tĩnh, Trịnh Văn Lan, phải bình tĩnh!
Tôi lạnh lùng lên tiếng: “Xé thì sao? Cô tưởng làm vậy là che giấu được tội lỗi của mình à?
Tôi nói cho cô biết, dù có đốt phong bì thành tro cũng không thay đổi được sự thật rằng cô đã tráo đổi thư công của tôi!”
“Ôi chao, nói nghe lớn lắm,” mẹ Lâm lại mỉa mai chen vào, “Không biết tưởng cô là ai mà nói năng cứ như cán bộ cấp trên ấy. Chẳng qua chỉ là cái chỉ tiêu về thành phố thôi mà, làm như sắp bay lên trời!”
Tôi lười đôi co với bà già độc mồm ấy, quay sang nói với đội trưởng: “Đội trưởng, chuyện này ông phải cho tôi một lời giải thích!
Thư công của tôi bị tráo đổi, đây là hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng!
Ông là đội trưởng, có trách nhiệm bảo vệ quyền lợi của thanh niên trí thức chúng tôi!”
Đội trưởng lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lấm lét: “Văn Lan à… chuyện này còn chưa rõ ràng, cháu đừng vội mà…”
“Rõ ràng thế nào?”
Một giọng nam trầm ổn, uy nghi vang lên cắt ngang lời ông ta.
“Có nhân chứng, có vật chứng, thì phải nhanh chóng điều tra và làm rõ!”
Lý Hiểu Nhiên liền nở nụ cười nhẹ nhõm: “Cha! Cuối cùng cha cũng tới rồi!”
Trung đoàn trưởng Lý dẫn theo cả bí thư huyện, tay cầm một xấp tài liệu bước vào sân, khí thế nghiêm nghị không cần nói cũng đủ khiến người ta nín lặng.
Sắc mặt của Lâm Kiến Thiết và Ngô Lệ Lệ lập tức trắng bệch như trát vôi.
8
Trung đoàn trưởng Lý đi thẳng tới trước mặt tôi, ánh mắt đầy quan tâm: “Đồng chí Văn Lan, cảm ơn cô đã gửi điện báo.
Hồ sơ xin nhập ngũ của cậu ấy quả thật chưa đến tay chúng tôi.
Việc giả mạo, tráo đổi thư công để chiếm suất hồi hương là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, không chỉ ảnh hưởng đến cô và Hiểu Nhiên, mà còn liên quan đến quyền lợi của rất nhiều gia đình quân nhân.”
Ông nghiêm giọng nhìn về phía đội trưởng: “Đội trưởng, nếu có người nghi ngờ thư công của mình bị đánh tráo, có nên điều tra rõ ràng không?”
Đội trưởng sợ đến mức chân run rẩy, lập tức quay đầu nhìn Lâm Kiến Thiết:
“Kiến Thiết… con nói gì đi…”
Lâm Kiến Thiết lại hướng ánh mắt về phía tôi, giả bộ dịu dàng: “Văn Lan, đừng gây chuyện nữa, chỉ vì một chút tranh cãi mà làm phiền đến cả đoàn trưởng và bí thư sao?
Em cũng thấy rồi đấy, thư em nhận là giấy trắng, còn cái của Lệ Lệ chỉ là giấy xác nhận thân phận.
Mọi chuyện rõ ràng như ban ngày, cần gì phiền đến cấp trên?”
Bí thư nghiêm nghị lên tiếng: “Chuyện này không thể giải quyết riêng lẻ được.
Việc tráo đổi chỉ tiêu hồi hương là hành vi cực kỳ nghiêm trọng, đặc biệt là giả mạo và đánh cắp thư công — đó là tội hình sự!”
Ông quay sang nhìn hai gương mặt tái mét của Lâm Kiến Thiết và Ngô Lệ Lệ: “Hai người còn gì để nói không?”
Ngô Lệ Lệ run rẩy, lí nhí:“Thưa Bí thư, tôi… tôi không biết gì hết… là Lâm Kiến Thiết bảo tôi làm… là anh ấy nói với tôi như vậy…”
Lâm Kiến Thiết nghe vậy liền bùng nổ: “Ngô Lệ Lệ! Cô đừng có ăn nói linh tinh! Rõ ràng là cô tự nguyện…”
Mọi người xung quanh đã hiểu ra đầu đuôi, bắt đầu xì xào bàn tán:
“Đúng là chó cắn nhau rồi, rõ ràng là có tật giật mình!”
“Tôi nói rồi mà, Văn Lan là người tử tế thế kia, làm sao tự dưng vu khống người khác được? Cả nhà họ Lâm đều là đồ cặn bã!”
“Văn Lan bao năm qua bỏ công bỏ sức cho nhà họ, cuối cùng bị cả lũ họp lại mà hại. Một lũ vong ân bội nghĩa!”
Thấy tình thế bất lợi, Ngô Lệ Lệ liều lĩnh lôi từ trong người ra một bức thư, xé đôi, rồi nhét nửa còn lại vào miệng, vừa nhai vừa nói ú ớ: “Không có chứng cứ, chẳng còn gì hết, không còn gì nữa đâu!”
Tôi vội lao tới giật lại thì bị cô ta cắn mạnh một phát vào tay, máu chảy ròng ròng.
“Ngô Lệ Lệ! Cô nghĩ nuốt hết thì là xong à? Đây là hành vi tiêu huỷ chứng cứ — tội càng thêm tội!”
Tôi giận dữ hét lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía trung đoàn trưởng và bí thư, hy vọng họ kịp thời ra tay khống chế.
Ngô Lệ Lệ lại ưỡn ngực lên: “Ai dám động vào tôi, tôi tố cáo các người giở trò sàm sỡ! Ai dám lại gần thử xem!”
Trong chốc lát, cả sân như bị khí thế trơ trẽn của Ngô Lệ Lệ làm cho cứng họng.
Quả thật, không còn bằng chứng nữa.
Tôi nhìn nửa tờ thư công còn sót lại trên mặt đất, bất lực ngồi phịch xuống.
Ngô Lệ Lệ thì cười phá lên:
“Trịnh Văn Lan, cô không cho tôi về thành phố, tôi cũng sẽ không để cô về được!
Chúng ta cùng chôn chân ở cái xó quê mùa này đi!
Cô mang tiếng xấu rồi, cuối cùng cũng chỉ có thể cột đời với anh Kiến Thiết.
Công điểm của cô sau này vẫn phải chia cho tôi một nửa, đồ của cô cũng phải chia tôi một nửa!
Đây chính là số mệnh của cô! Cô sinh ra là để bị tôi đạp dưới chân!”
Sự điên cuồng trong nụ cười của Ngô Lệ Lệ khiến cả đám người lại im bặt.
Trung đoàn trưởng Lý hừ lạnh một tiếng: “Đã nói rồi, thư công không phải là bằng chứng duy nhất để được về thành phố.”
Lời ông vừa dứt, nụ cười của Ngô Lệ Lệ lập tức cứng đờ trên môi.
Tôi như được thắp lên một tia hy vọng, lập tức gượng đứng dậy.
Trung đoàn trưởng Lý lấy ra từ túi áo một cuốn sổ cũ, mở vài trang rồi chỉ vào một mục:
“Đồng chí Trịnh Văn Lan là con gái của đồng chí Trịnh Dũng – Trưởng phòng Hậu cần Quân khu H.
Ông Trịnh được công nhận là thương binh hạng hai.
Theo chính sách hiện hành, đồng chí Văn Lan có quyền kế thừa suất công tác của cha mình, không cần thêm bất kỳ chỉ tiêu hồi hương nào khác.”
Tôi sững sờ. Còn có kiểu “lối đi riêng” thế này sao?
Từ khi nào cha tôi thành Trưởng phòng Hậu cần của quân khu H vậy?
Tôi nhớ rõ, ông ấy trước kia chỉ là một thợ sửa chữa vũ khí bình thường mà!