Quả nhiên, sau khi cầm được tiền, họ không còn dây dưa với tôi nữa. Trong mắt họ, đứa con gái này, e còn không bằng mấy cục tiền băng lạnh.

Tôi bán căn biệt phủ nhà họ Hắc, mang theo số tiền còn lại, rời khỏi thành phố chất chứa toàn hồi ức đau lòng.

Tôi bắt đầu một hành trình không mục đích.

Tôi đi qua rất nhiều nơi, ngắm hoàng hôn sa mạc, thưởng mưa phùn Giang Nam.

Tôi cố dùng phong cảnh để xoa dịu trái tim, để quên đi quá khứ không mấy tốt đẹp ấy.

Thế nhưng, mỗi khi đêm về thanh vắng, tôi lại nhớ đến con ma mặc đồ ngủ trắng, bắt tôi đếm tiền đêm này qua đêm khác.

Nhớ giọng nói lạnh nhạt của anh, nhớ câu nói cuối cùng: “Dáng em đếm tiền, nhìn còn dễ thương hơn chị em.”

Tôi không biết đó có được tính là lời tỏ tình không.

Có lẽ, trong trăm năm cô độc bị giam hãm ấy, sự xuất hiện của tôi chỉ là một người nói chuyện được, đếm tiền cùng, không quá đáng ghét.

Một năm sau, tôi dừng chân ở một thị trấn cổ kính.

Tôi yêu thích sự yên bình nơi đây, bèn thuê lại một tiệm sách nhỏ rồi định cư.

Mỗi ngày đọc sách, uống trà, phơi nắng, cuộc sống trôi qua bình dị nhưng đầy đủ.

Tôi từng nghĩ cuộc đời mình sẽ cứ thế mà trôi.

Cho đến ngày hôm đó, một người đàn ông bước vào tiệm sách của tôi.

Anh mặc bộ vest cắt may gọn gàng, dáng người thẳng tắp, ngũ quan tuấn tú.

Anh bước đến trước mặt tôi, khẽ cười, nụ cười ấy như có ánh mặt trời.

“Chào cô, cho hỏi ở đây còn tuyển nhân viên không?” Giọng anh trầm ấm dễ nghe.

Tôi nhìn anh, cả người cứng đờ.

Gương mặt này…

Gương mặt này giống hệt Hắc Trầm.

Khác biệt duy nhất là gương mặt anh mang theo sắc hồng khỏe mạnh, môi có màu máu, đôi mắt ánh lên tia sáng và nụ cười.

“Anh… là ai?” Giọng tôi run rẩy.

“Tôi tên là Thẩm Độ.” Anh chìa tay ra, “Độ trong bến đò.”

Tôi không bắt tay anh, chỉ chăm chăm nhìn anh.

“Chúng ta… từng gặp nhau chưa?” Tôi hỏi.

Khóe môi Thẩm Độ càng cong lên: “Có lẽ… là trong giấc mơ.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước: “Tôi đã tìm em rất lâu rồi, Tô Niệm.”

Tim tôi lỡ một nhịp vào khoảnh khắc đó.

Chẳng lẽ…

“Thanh Phong đạo trưởng nói, em ở đây.” Anh từ tốn nói, xác nhận suy đoán của tôi, “Ông ấy bảo oán niệm trăm năm đã được hóa giải, tôi có thể đi đầu thai rồi. Trước khi đầu thai, tôi muốn gặp em một lần nữa.”

“Vậy… anh không phải là anh ấy?” Tôi hơi hụt hẫng.

“Tôi vừa là, vừa không phải.” Anh nhìn tôi, ánh mắt rực cháy, “Tôi là luân hồi của Hắc Trầm. Nhưng tôi không còn là con quỷ bị oán niệm trói buộc, tôi là một con người hoàn toàn mới, còn sống sờ sờ.”

Anh ngừng một chút, rồi nói tiếp:

“Tô Niệm, kiếp trước, tôi nợ em một lời thật lòng.”

“Kiếp này, tôi muốn bù đắp.”

“Em… còn sẵn lòng cùng tôi đếm tiền nữa không?” Anh nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập mong chờ, “Lần này, đếm từng ngày chúng ta bên nhau suốt cuộc đời.”

Ánh nắng ngoài cửa chiếu qua khung kính, phủ lên người anh một tầng sáng vàng óng.

Tôi nhìn vào đôi mắt chân thành ấy, nhìn tay anh đang đưa ra, mỉm cười.

Nước mắt rơi xuống, nhưng lần này, là ngọt ngào.

Tôi đưa tay ra, nắm lấy tay anh.

Tay anh rất ấm, rất thật.

“Được chứ.” Tôi nói, “Nhưng lương, không được thiếu.”

(Hết)