Nghe vậy, ta khẽ thở dài:

“Phải rồi, sống thế cũng là đủ rồi.”

Ngay khi y nữ Thanh Hoài tiến cung, ta đã đưa nàng tới bắt mạch cho Hiền phi.

Ta nhớ rõ kiếp trước, chính vì Hiền phi phát hiện cơ thể có dấu hiệu bị dùng hương liệu lâu dài — cụ thể là xạ hương — mà hoàn toàn tuyệt tình với ta.

Các Thái y trong Thái y viện ai nấy y thuật cao minh, mỗi tháng đều có bình an mạch, vậy mà chẳng ai phát hiện điều gì dị thường, trong đó át hẳn có người đứng sau thao túng.

Mà người có thể khiến cả Thái y viện đồng lòng giấu giếm, ngoại trừ kẻ ngồi trên ngai vàng, thì còn ai vào đây?

Ta sai Thanh Hoài lục soát khắp cung nàng, cuối cùng phát hiện chiếc vòng ngọc được Hoàng đế đích thân ban tặng, nói là vật định tình.

Chiếc vòng đó từng được ngâm lâu trong xạ hương, đeo lâu ngày sẽ khiến nữ tử không thể thụ thai.

Hiền phi ban đầu không tin, cố ý tháo vòng vài ngày.

Hoàng đế khi tới thăm phát hiện nàng không đeo, liền không ngừng giục giã, thiếu điều đòi tự tay đeo lại cho nàng.

Ngày hôm sau, ta mang theo chiếc vòng giống hệt đã được chuẩn bị từ trước tới gặp nàng, mượn cơ hội vạch trần âm mưu của Chu Vân Nhi.

Nàng lập tức truyền tin về Lâm gia, để họ sớm đề phòng.

Mà Lâm Tiêu Thừa từng học qua một loại bí thuật, sau khi thi triển, cơ thể chẳng khác gì thái giám.

“Chỉ tiếc là làm bẩn thanh danh của huynh trưởng muội, sau này trong kinh thành e là chẳng còn ai dám gả con gái cho hắn.”

“Việc này cũng là bất đắc dĩ, trách thì nên trách tên chó đế đa nghi kia cùng tiện nhân Chu Vân Nhi!”

Từ hôm đó, để lấy lòng, phần thưởng như nước chảy được ban liên tục tới cung ta và Lâm gia, Hoàng đế cũng thường xuyên tới thăm ta và hoàng tử.

Ta thì một mực mềm mỏng dịu dàng đối đãi, mỗi ngày đều đích thân hái hoa trong ngự hoa viên, cắm vào án thư nơi tẩm điện của hắn.

Để tránh khiến hắn sinh nghi, ta cũng cắm những loài hoa y hệt trong điện của mình.

Hiền phi mỗi ngày đều mang thức ăn đến ngự thư phòng, chủ động đòi ăn cùng hắn, lần nào hắn cũng chờ nàng ăn xong rồi mới động đũa.

Ngày nối ngày trôi qua, triều chính ngày càng bận rộn, Hoàng đế cũng càng thêm lao lực.

Người càng bận rộn, càng dễ ngã bệnh.

Chưa đến nửa tháng, hắn liền ngã quỵ ngay trên triều.

Khi ta nhận được tin, lập tức dẫn theo các phi tần trong hậu cung đến thăm.

7

Thái y vội vàng qua lại trong tẩm điện, mãi mới thấy Hoàng đế dần tỉnh lại.

Ta lập tức tiến lên với gương mặt đầy lo lắng, lại nghe được tiếng lòng của Chu Vân Nhi vang lên lần nữa:

【Sao Hoàng thượng lại đột nhiên ngất xỉu? Mấy ngày nay Hoàng hậu và Hiền phi ngày nào cũng đến, chắc chắn là họ hạ độc!】

【Tô gia và Lâm gia muốn tạo phản, mưu đưa con của Hoàng hậu lên ngôi, để nàng ta buông rèm nhiếp chính!】

Trong điện lập tức rơi vào tĩnh mịch.

Ánh mắt ta đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên người một tiểu thái giám cúi đầu nơi góc tường.

Tên chó đế kia quả nhiên vẫn không bỏ được Chu Vân Nhi.

Có điều lần này nàng ta không nói sai — đúng là như vậy, chính là kế hoạch của chúng ta.

Chỉ là bây giờ nàng đã là người câm, còn lời vu khống của nàng cũng đã bị chứng minh là dối trá.

Sắc mặt Hoàng đế trầm như nước, ta liền ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống đất.

“Hoàng thượng, thần thiếp bị oan! Những đóa hoa mà thần thiếp bày trong điện người, cũng chính là hoa thần thiếp đặt trong tẩm cung của mình.”

“Đúng vậy, Hoàng thượng,” Hiền phi theo ta cùng quỳ xuống, “thức ăn thần thiếp mang tới đều là cùng người ăn chung, sao có thể có vấn đề gì.”

Ta khẽ đưa mắt ra hiệu, lập tức có một tiểu cung nữ cố ý đụng vào tiểu thái giám kia.

Chiếc mũ trên đầu Chu Vân Nhi rơi xuống, khuôn mặt thật lập tức lộ ra.

“Á! Chu thứ nhân sao lại ở đây! Còn ăn mặc kiểu này, chắc chắn là trốn ra ngoài!”

“Hoàng thượng, Tô gia và Lâm gia đều một lòng trung thành với người, nàng ta hết lần này đến lần khác hãm hại vu khống, giờ còn dám trái thánh mệnh, lén lút ra khỏi cung, nếu tiếp tục dung túng, e sẽ khiến lòng người thiên hạ lạnh lẽo!”

Lúc này, trong điện không chỉ có chúng phi tần và Thái y, bên ngoài còn có mấy vị trọng thần đang chờ — trong đó có cả phụ thân ta và phụ tử Lâm gia.

Hoàng đế im lặng hồi lâu, giọng khàn khàn trầm thấp hạ lệnh:

“Người đâu, kéo tiện phụ này ra ngoài — trượng hình đến chết!”

Tiếng lòng bên tai lập tức trở nên chói tai hỗn loạn, nhưng bất luận thế nào, Chu Vân Nhi vẫn bị kéo đi, bị đánh chết trước mặt bao người!

Sau ngày hôm đó, thân thể Hoàng đế suy sụp nhanh chóng, đến cuối cùng thậm chí chẳng thể rời giường.

Nửa năm sau, Hoàng đế băng hà.

Hài nhi của ta, với thân phận là con trai duy nhất, thuận lợi kế vị.

Ta ôm lấy con, giữa ánh mắt dõi theo của trăm quan, bước qua bậc ngọc dài dằng dặc, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, vạn dân quỳ bái, thiên hạ triều phục!

HẾT