Giọng điệu sôi nổi, như thể “nữ thần team building” của cả đơn vị.

Ngay sau đó, cô ta bắt đầu phân công nhiệm vụ:

“Chị Tiêu nấu ăn giỏi, ngoài ướp thịt, mang thêm mấy món đồ nguội với lạc rang nhé~”

“Chi Dư, chị đi mua ít thịt xiên nướng và trái cây đi, đừng mua loại rẻ quá nha~”

“Em bận huấn luyện, em chịu trách nhiệm chỉ đạo! Hì hì…”

Nghe có vẻ lịch sự, nhưng từng câu đều mang theo châm chọc.

Tôi nhìn màn hình, không nhịn được bật cười khẩy.

Mấy trò tiểu xảo rẻ tiền thế này, đúng là thấy ngứa mắt.

Đến hơn 11 giờ đêm, cô ta lại chui lên nhóm.

【@Hạ Chi Dư @chị Tiêu, hai chị nhớ mang theo lều và tấm cách nhiệt nha~ Em sợ nắng, cũng sợ lạnh nữa~】

Tôi không trả lời.

Chị Tiêu cũng không trả lời.

Một phút sau, cô ta lại tiếp tục:

【@Lục Tinh Từ @anh Tiêu, hai anh dạy vợ kiểu gì vậy? Không trả lời tin nhắn, có phải lén lút đi cặp bồ rồi không đó?】

Trong nhóm, lập tức im lặng như chết.

Hai chữ “cặp bồ” nhìn mà buồn nôn.

Cô ta đang khiêu khích. Cũng đang thử dò xem phản ứng.

Kiếp trước, cô ta cũng dùng những lời đùa như vậy, từng bước từng bước thử thách giới hạn của tôi, rồi chen chân phá hoại tình cảm giữa tôi và Lục Tinh Từ.

Kiếp này, tôi phải cho cô ta biết giới hạn của tôi là ở đâu.

Tôi gõ một dòng, ngón tay chỉ hơi ngập ngừng một chút:

【Tham mưu Tô, cô đang “vừa ăn cắp vừa la làng” đấy à? Rốt cuộc là ai đang lén lút? Đùa cũng phải có mức độ chứ?】

Lúc này, chị Tiêu nhắn riêng cho tôi, giọng như đang khuyên nhủ:

“Em đừng dây với cô ta, cãi nhau chỉ tổ bất lợi cho Tinh Từ. Gặp mặt hoài, có đáng không?”

Tôi trả lời: “Cô ta đã dám động đến hôn nhân của em, em chẳng còn quan tâm mặt mũi ai hết.”

Tin nhắn gửi đi, tay tôi vẫn còn run nhẹ.

Cảm giác uất ức như một luồng khí lạnh kẹt lại trong lồng ngực – không thoát ra được, cũng không nuốt xuống nổi.

Chị Tiêu gửi một icon dở khóc dở cười, không khuyên thêm nữa.

Chị nói, chị còn con nhỏ, không muốn vì Tô Tiểu Nhuyễn mà lại cãi nhau với chồng.

Chị thở dài: “Cãi hoài cũng chẳng ích gì, chỉ làm con cái bị ảnh hưởng thôi.”

Nhưng tôi thì không có con. Tôi chỉ có chính mình.

Đã không còn đường lui, vậy thì phản kháng.

Tô Tiểu Nhuyễn thấy trong nhóm không ai bênh vực mình, lại bắt đầu tấn công trở lại.

Cô ta nói trong nhóm:

【Ôi chao, chị Tiêu đúng là hình mẫu quân tẩu, bếp núc việc nhà đều giỏi. Tinh Từ à, anh phải trông chừng kỹ vào, chị dâu nhỏ nhà anh xinh như hoa mà cái miệng sắc quá, anh bận huấn luyện suốt, em còn lo thay ấy chứ~】

Nhìn thấy câu đó, máu tôi dồn lên tận óc.

Tôi không nhịn nổi một giây nào, lập tức gõ:

【Chồng cô không trông cô cẩn thận để cô chạy mất, nên cô mới đi ngoại tình à?】

Tin vừa gửi đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý gánh toàn bộ hậu quả.

Và tôi có thể tưởng tượng rõ nét gương mặt cô ta lúc đọc tin: giả vờ đáng thương, tức giận, uốn éo tội nghiệp.

Quả nhiên — cô ta lập tức yếu thế:

【Chị dâu, đừng nói bậy chứ. Em là người đứng đắn, đừng vu oan làm em đau lòng.】

Tôi bật cười lạnh, gõ tiếp:

【Vậy sao cô lại vu oan tôi với chị Tiêu? Chúng tôi ở nhà chăm chồng chăm con, chọc vào cô chỗ nào? Cô lấy lý do “đùa chút thôi” là có thể hủy danh dự người khác?】

Tô Tiểu Nhuyễn vẫn không chịu thua:

【Chị đừng để bụng mà~ Em nói chuyện thẳng, thích đùa, chị đừng chấp!】

Tôi liền đâm thêm một nhát:

【Tôi cũng nói chuyện thẳng, cũng thích đùa. Cô cũng đừng chấp.】

Ngay lúc đó, điện thoại hiện tin nhắn Lục Tinh Từ gửi riêng, bảo tôi đừng giống “mấy người đàn bà không nghĩ trước khi nói”, kêu tôi kiềm chế.

Ai cũng hiểu, câu tôi nói là tát thẳng vào mặt Tô Tiểu Nhuyễn trước đám đông.

Vài giây sau, Phó doanh trưởng Vương @ cô ta:

【Tô Tiểu Nhuyễn, chú ý lời nói. Tôn trọng các chị quân tẩu, giữ gìn quan hệ gia đình.】

Cô ta nghĩ mình tung hoành được trong nhóm, không ngờ lại bị cấp trên điểm mặt cảnh cáo.

Tôi vừa cười vừa đáp:

【Phó doanh trưởng nói đúng. Quân tẩu đoàn kết là chuyện lớn nhất.】