Tôi siết chặt điện thoại trong tay, giọng chắc nịch và lạnh lẽo:

“Lần này không chỉ nói mồm. Phải để cô ta biết, hôn nhân người khác không phải món đồ chơi tùy tiện của cô ta.”

Cúp máy, tôi đi tới đi lui trong phòng khách, lòng nặng trĩu.

Cuộc cãi vã vừa rồi như một vết nứt đang loang dần ra, phơi bày sự lạnh lùng và khoảng cách từ người chồng, nhưng đồng thời cũng khiến ý chí phản kháng của tôi càng thêm rõ ràng.

Tôi nhớ lại cuộc ly hôn ở kiếp trước, nhớ lại câu nói của cô ta ngoài Cục Dân chính:

“Chị ly hôn xong thì đến lượt em với Lục Tinh Từ đăng ký kết hôn nha~”

Nhớ lại vẻ mặt đắc ý và cú đá khiến tôi chết tức tưởi.

Tôi nhắm mắt lại, khuôn mặt giả tạo của cô ta lại hiện lên trong đầu.

Đã được sống lại một lần nữa, nếu còn để cô ta bắt nạt… thì tôi đúng là phế vật.

Vì có tiệc nên tôi dậy sớm, chuẩn bị nguyên liệu, sơ chế, cắt gọt…

Tin nhắn trong nhóm chat nhảy liên tục.

【Chị dâu ơi, tôm ướp xong chưa? Nhớ cho nhiều rau mùi vào nha~】

Là tin nhắn thoại từ Tô Tiểu Nhuyễn, giọng điệu ngọt đến phát ngấy.

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, cố nén giận.

Lục Tinh Từ xem điện thoại rồi nói với tôi:

“Cô ấy nói chuyện kiểu đó thôi, em đừng để bụng.”

Tôi cười lạnh:

“Vậy em thấy khó chịu cũng phải nín nhịn à?”

Anh ta cau mày:

“Thôi được rồi, em đừng gây chuyện nữa được không? Người ta nhắn nhủ là để buổi tụ tập ổn thỏa.”

Tôi vừa cho xiên thịt vào túi zip vừa đáp:

“Cô ta sợ không ổn thỏa, hay là sợ không ai chú ý đến cô ta?”

Lục Tinh Từ im lặng, cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại.

Vài phút sau, anh ta nói:

“Phó doanh trưởng Vương cũng có trong nhóm, em bớt nói lại đi, đừng để người ta coi thường.”

Trong nhóm bắt đầu rôm rả.

Tiểu Triệu gửi sticker tự trào: 【“Tham mưu Tô” kiểm tra công tác rồi~】

Tô Tiểu Nhuyễn nhanh chóng đáp: 【Kiểm tra xem các chị dâu có làm biếng không nhé~ Gửi ảnh đồ ăn lên đi~】

Vì giữ thể diện cho Lục Tinh Từ, tôi cũng đăng ảnh các món mình đã chuẩn bị:

【Ba chỉ ướp, bò ướp, xiên thịt…】

【Tôm trộn chua cay.】

Ngay lập tức, cô ta phản hồi: 【Chị dâu sao không cho rau mùi? Không có thì không đúng vị đâu. Mấy anh không thích ăn vậy đâu~】

Tôi vừa định gõ chữ thì chị Tiêu đã nhanh hơn:

【Tham mưu Tô, đi trễ nên không mua được rau mùi. Chị dâu bận, không có thời gian chạy ra ngoài lần nữa.】

Tô Tiểu Nhuyễn liền gửi sticker “ôi em cũng lo đến rối lòng”.

Tiểu Triệu chen vào trêu chọc:

【Tham mưu Tô vất vả quá rồi, mai chỉ việc mang miệng đi ăn là được~】

Tô Tiểu Nhuyễn liền @ cậu ta:

【Hôm nay nịnh tôi ghê ha? Hay là bị năng lực của ba ba làm mê muội rồi?】

Cả nhóm chat lập tức nổ tung trong tiếng cười, mà phía sau là một tầng mờ mờ của sự ám muội.

Tôi gõ từng chữ một: “Ngày mai tôi sẽ đến đón chị Tiêu.”

Tô Tiểu Nhuyễn lập tức nhảy vào hỏi: “Vậy ai đón em?”

Tiểu Triệu trả lời nhanh như chớp: “Tôi đi!”

Cô ta gửi ngay một icon nháy mắt: “Aiya~ Tiểu Triệu, anh tới đón thì em phải trang điểm kỹ càng rồi!”

Tôi nhìn dòng tin đó, đầu ngón tay siết chặt.

Tối hôm đó, chị Tiêu nhắn riêng cho tôi: 【Sẵn sàng chưa?】

Tôi đáp: 【Chuẩn bị xong hết rồi.】

Sáng hôm sau, Tô Tiểu Nhuyễn gửi một tấm selfie vào nhóm: “Xuất phát rồi nha~ Tiểu Triệu, đừng tới trễ đó!”

Nhưng ngay dưới tấm ảnh ấy, bỗng xuất hiện một tin nhắn khác: 【Chị dâu cũng tới nè, cả chị dâu nhà anh Vương nữa, đông vui lắm~】

Người gửi là chị Tiêu.

Ngay sau đó, tôi kéo chị dâu của phó doanh trưởng Vương vào nhóm.

Cả nhóm lập tức yên lặng như tờ.

Vài giây sau, Tiểu Triệu nhắn cụt lủn: “Chào mừng!”

Tô Tiểu Nhuyễn không nói thêm lời nào.

Nắng gắt như đổ lửa, khi khói từ bếp nướng bắt đầu bốc lên, Tô Tiểu Nhuyễn uốn éo cái eo con kiến đi đến.

Bộ đồ ống quây trên người cô ta trông chẳng khác gì một con bướm sặc sỡ.

Tay không xách gì, nhưng vừa đi vừa sai bảo:

“Chị dâu, xoay mấy xiên thịt bên kia đi, coi chừng cháy.”

Rồi quay sang gọi: “Aiya~ chị Tiêu, lấy thêm ít khăn giấy giùm em, tay em toàn mồ hôi nè.”

Giọng điệu nhẹ hẫng như thể cô ta sinh ra là để ra lệnh cho người khác.

Tôi nhịn, không nói gì.