Lục Tranh nhảy xuống, đứng trước mặt ta, khóe môi như có như không:

“Thẩm đại tiểu thư trốn ở đây làm gì? Không sang bên kia đối thơ ngâm vịnh?”

Ta cười gượng:

“Thần nữ tài hèn học cạn, sợ tới đó mất mặt.”

“Đến đó làm gì chứ? Nghe Thẩm Nguyệt Nhu đọc thuộc 《Thuỷ Điều Ca Đầu》 sao? Ta sợ mình nhịn không nổi mà bật cười.”

Ánh mắt Lục Tranh khẽ lóe sáng:

“Ồ? 《Thuỷ Điều Ca Đầu》? Bổn vương cũng có nghe qua, nghe nói nhị tiểu thư Thẩm gia hôm nay chuẩn bị một bài từ tuyệt thế, chẳng lẽ chính là nó?”

Trong lòng ta thót một cái.

“Tên này làm sao biết Thẩm Nguyệt Nhu định đọc cái gì? Chẳng lẽ hắn cũng xuyên sách?”

“Không đúng, trong nguyên tác đâu có đoạn này?”

Lục Tranh tiến thêm một bước, hương long diên nhàn nhạt trên người hắn bao trùm lấy ta:

“Thẩm Tri Ý, dường như ngươi biết rất nhiều chuyện.”

Ta lùi một bước, lưng áp vào giả sơn:

“Vương gia nói đùa rồi, thần nữ cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, biết được cái gì chứ.”

“Ngươi tới gần ta như vậy làm chi? Tính dùng mỹ nam kế? Ta không ăn chiêu này đâu.”

“Dù đúng là ngươi đẹp thật, sống mũi cao, môi mỏng, chậc chậc… Chỉ tiếc là phản diện.”

Sắc mặt Lục Tranh tối sầm lại.Page Phong lương minh nguyệt

Hắn nghiến răng ken két, đột nhiên đưa tay chống lên bên tai ta, giam ta trong vòng tay hắn:

“Phản diện?”

Ta hoảng đến nín thở.

“Má ơi! Bích đông! Điển tích kinh điển trong ngôn tình xưa!”

“Huynh à, huynh tỉnh táo chút đi, nữ chính ở đằng kia kìa! Huynh bích đông nhầm người rồi!”

Lục Tranh nhìn chằm chằm vào mắt ta, giọng nói nghiến răng nghiến lợi:

“Trong lòng ngươi, bổn vương chính là phản diện?”

Ta chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội:

“Vương gia anh minh thần võ, là trụ cột của quốc gia, sao có thể là phản diện chứ?”

“Tất nhiên là phản diện rồi! Giết người như ngóe, tâm ngoan thủ lạt, cuối cùng còn bị nam nhị bắn vạn tiễn xuyên tim, thi thể bị treo trên tường thành ba ngày ba đêm.”

“Thảm lắm.”

Sắc mặt Lục Tranh có thể thấy rõ là đen như đáy nồi.

Hắn hít sâu một hơi, tựa hồ đang cực lực nhẫn nại điều gì đó.

Ngay lúc ấy, bên kia truyền đến giọng ngâm nga thanh thoát của Thẩm Nguyệt Nhu:

“Minh nguyệt kỷ thời hữu? Bả tửu vấn thanh thiên…”

Lục Tranh đột nhiên buông ta ra, xoay người nhìn về phía lương đình, cười lạnh một tiếng:

“Đi, đi nghe thử cái 《Thuỷ Điều Ca Đầu》 này.”

3.

Trong lương đình, Thẩm Nguyệt Nhu đã đọc xong cả bài từ.

“…Chỉ nguyện người dài lâu, ngàn dặm cùng gương sáng.”

Xung quanh vang lên tiếng hoan hô không dứt.

“Hay quá! Thật hay!”

“Nhị tiểu thư Thẩm gia quả là nữ tài tử đương thế! Từ này ý cảnh rộng mở, chân thành cảm động, đúng là tuyệt xướng thiên cổ!”

Thẩm Nguyệt Nhu hưởng thụ ánh nhìn tán thưởng của mọi người, hai má ửng đỏ vì đắc ý.Page Phong lương minh nguyệt

Nàng liếc ta khiêu khích, như muốn nói: Thấy chưa? Đây chính là cách biệt về thực lực.

Ta đứng sau lưng Lục Tranh, cúi đầu, cố gắng nhịn cười.

“Tô Đông Pha mà biết bài từ của hắn bị một con trà xanh mang ra làm trò lòe thiên hạ, chắc tức đến chèo ghe từ Hoàng Châu qua đánh người mất.”

“Còn cái câu ‘ngàn dặm cùng gương sáng’, nàng biết ‘gương sáng’ là gì không? Có biết bài từ này Tô Thức viết cho đệ đệ của hắn không?”

“Đọc cho một đám nam nhân muốn tán nàng nghe bài từ viết cho đệ đệ… Quả là đỉnh của chớ trêu.”

Lục Tranh đột nhiên mở miệng:

“Hay cho một câu ngàn dặm cùng gương sáng.”

Mọi người thấy Nhiếp chính vương cất lời, lập tức im bặt.

Thẩm Nguyệt Nhu xúc động đến tay run rẩy, vội vàng hành lễ:

“Vương gia khen quá lời rồi.”

Lục Tranh chậm rãi bước đến trước mặt nàng, cầm lên một chén rượu trên bàn:

“Nhị tiểu thư Thẩm gia, trong bài từ có một câu 『Khởi vũ động thanh ảnh, hà tự tại nhân gian』, không biết ngươi hiểu như thế nào?”

Thẩm Nguyệt Nhu ngẩn ra một chút, rồi lập tức tự tin nói xằng:

“Câu này là nói, thiếp múa dưới trăng, bóng cũng theo thiếp lay động, cảm giác mỹ diệu ấy, sao giống nhân gian được? Rõ ràng là tiên cảnh!”

Mấy công tử kém cỏi quanh đó vội gật đầu:

“Giải thích giản dị dễ hiểu, tuyệt thật!”

Ta suýt bật cười.

“Giản dị dễ hiểu cái đầu nhà các ngươi ấy. Câu này rõ ràng nói rằng múa dưới ánh trăng trong cung tuy lạnh lẽo, cũng chẳng bằng nhân gian ấm áp.”

“Đây là lời Tô Thức cảm khái về chốn quan trường lận đận, chẳng muốn quay về triều đình chịu khổ, tâm tư mâu thuẫn chứ không phải để nâng bi chính mình.”

“Bị nàng giải thích thành một con tự luyến thì chịu thua.”

Lục Tranh nghe thấy tiếng lòng ta, nơi đáy mắt lóe lên một tia giễu cợt.

Hắn đặt chén rượu trở lại bàn, phát ra tiếng “keng” vang dội.

“Lời lẽ hồ đồ vô căn cứ!”

Lục Tranh quát lớn, khiến Thẩm Nguyệt Nhu run lên bần bật.

“Bài từ này ý cảnh hào sảng càn khôn, là nỗi nhớ người, là cảm khái sự nghiệp… bị ngươi diễn giải thành như thế, quả thật là sỉ nhục bài từ này!”

Mặt Thẩm Nguyệt Nhu tái nhợt:

“Vương… vương gia…”

Lục Tranh lạnh lùng nhìn nàng:

“Ngươi nói bài từ này do ngươi làm ra?”

Thẩm Nguyệt Nhu cứng cổ nói:

“…Là… là thần nữ ngẫu nhiên nghĩ ra đêm qua.”