7
Tôi lại rơi vào cơn ác mộng.
Trong mơ, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người đàn ông lạ, rồi lập tức chạy khỏi nhà.
Chạy đến một phòng karaoke, lúc đẩy cửa ra, đập vào mắt là sàn nhà đầy chai rượu lăn lóc.
Người đàn ông ngồi chính giữa phòng thấy tôi tới, khóe miệng cong lên cười khẩy đầy mỉa mai.
“Đến cũng nhanh đấy.”
Vài tên đàn ông bên cạnh hắn vừa cười nham nhở vừa huých vai hắn, ánh mắt khinh miệt nhìn tôi:
“Cố đại thiếu thật là có sức hút quá mà, gọi một cú là con nhỏ nhà người ta chạy như bay tới liền.”
“Chắc là chạy thục mạng tới đây rồi, nhìn kìa, còn chưa thở đều được nữa. Ha ha ha…”
Nụ cười ghê tởm của đám người đó khiến tôi buồn nôn, càng bực hơn là bản thân trong mơ lại cứ đứng đó mặc cho chúng châm chọc.
Tên đàn ông chính giữa lại mở miệng:
“Được rồi, chỉ là một trò chơi mạo hiểm thôi, giờ không có việc gì nữa, về đi.”
Hắn nói ra câu đó như chuyện đương nhiên, chẳng hề thấy áy náy chút nào khi đem tôi ra làm trò đùa.
Tôi ở bên cạnh tức đến nghiến răng, gặp thể loại đàn ông như vậy phải vả cho vài cái, chặt ra cho chó gặm mới hả dạ!
Tôi trong mơ tiến lên hai bước.
Tôi ở bên ngoài mừng rỡ không thôi, mạnh tay vào, tát hắn!
Nhưng đáng tiếc là tôi không được như ý.
“Ngôn Thâm, em đợi anh ở đây nha! Lỡ anh say, em còn có thể đưa anh về nhà.”
Xin lỗi? Tôi đang nói cái quái gì vậy, mẹ ơi, đúng là không dám nhìn tiếp nữa.
Tôi chịu không nổi nữa, tự tay mình lao tới tát cái tên tên là Cố Ngôn Thâm tới tấp, dù không có hiệu quả gì đi chăng nữa.
Nghe tôi đáp vậy, Cố Ngôn Thâm chỉ nhếch môi liếc tôi một cái, trong mắt tràn đầy khinh thường, ngón tay gõ nhẹ vào thành ly rượu như đang suy tính điều gì.
“Tần Nhị, pha rượu.”
Tên bị gọi là Tần Nhị lập tức đứng dậy, mặt mày hớn hở, loay hoay làm gì đó.
Chẳng bao lâu sau liền đưa tới một ly rượu màu xanh biếc.
Cố Ngôn Thâm đưa ly rượu cho tôi, lười biếng nói:
“Uống ly này đi, anh sẽ cho em ở lại.”
Tôi đưa tay nhận lấy, nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mắt, có phần do dự.
“Sao? Không muốn ở lại nữa à?”
“Muốn, muốn chứ.”
Giống như đã hạ quyết tâm, tôi dốc một hơi uống cạn.
“Khụ khụ…”
Tôi không nhịn được mà ho sặc sụa, mấy tên xung quanh thấy vậy liền cười phá lên.
“Chà chà, con nhỏ này uống thật đấy, Cố ca ơi, cô ấy yêu anh chết mất thôi!”
Tần Nhị cười đến không thẳng nổi lưng.
Tôi chỉ cảm thấy cổ họng như bị lửa thiêu, nóng rát lan xuống cả dạ dày.
Cảm giác như có ai đó đấm thẳng vào bụng, đau đến mức tôi ngã quỵ xuống đất rên rỉ.
Tại sao, tại sao tôi lại làm vậy chứ! Tôi vội vàng muốn đỡ lấy bản thân trong mơ, nhưng lại chẳng chạm được gì.
Cấp cứu đi, gọi cấp cứu đi, tiếp tục như vậy là có chuyện lớn đấy!
Tôi gấp đến phát khóc, nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình co giật đau đớn trên sàn nhà.
“Nhiều loại rượu mạnh như vậy trộn vào nhau mà con nhỏ đó còn dám uống một hơi, liệu có chuyện gì không?”
Một tên có vẻ nhát gan nhìn tôi đau đớn như vậy liền hơi hoảng.
Cố Ngôn Thâm lạnh lùng liếc tôi một cái, thản nhiên nói:
“Tự mình rẻ rúng thân mình.”
“Hình như cô ta sắp không ổn rồi, hay là gọi cấp cứu đi?”
“Tsk, mất hứng thật.”
Sau đó thế giới của tôi chìm vào bóng tối.
8
Chuyện gì vậy, tôi chết rồi à?
Đột nhiên ánh sáng chói lòa, tôi yếu ớt nằm trên giường bệnh của bệnh viện.
Ngay sau đó tôi thấy Lục Kỳ Ngôn hốt hoảng chạy vào phòng bệnh, không còn chút bình tĩnh như mọi ngày.
“Diểu Diểu, em không sao chứ!”
Lục Kỳ Ngôn nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi mà vành mắt đỏ lên, gân xanh nổi đầy mu bàn tay như đang cố nén điều gì đó.
“Anh sẽ bắt Cố Ngôn Thâm phải trả giá.”
Tôi nhìn thấy chính mình khẽ kéo tay Lục Kỳ Ngôn, gần như chỉ thở ra được mấy chữ:
“Đừng, em là tự nguyện, không liên quan đến Ngôn Thâm.”
Lục Kỳ Ngôn như nghe thấy một trò cười,
“Chu Diểu Diểu, em bị điên rồi à? Não em có phải…”
Tôi cảm nhận rõ ràng cơn giận khó tin của Lục Kỳ Ngôn, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn không nói tục.
“Em yêu hắn đến mức không cần mạng nữa đúng không?”
Dù cố kìm giọng để không quát vào mặt tôi, nhưng tôi vẫn nghe được sự run rẩy trong âm thanh của anh.
Người trên giường bệnh là tôi không trả lời, nhưng Lục Kỳ Ngôn thì không muốn nghe thêm nữa.
“Chuyện này không do em quyết định, anh nhất định phải giết Cố Ngôn Thâm.”
“Em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi mua cháo.”
Nói rồi, Lục Kỳ Ngôn xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Tôi đưa tay ra như muốn ngăn Lục Kỳ Ngôn, nhưng rốt cuộc không còn sức mà buông xuống.
Nhìn bóng lưng Lục Kỳ Ngôn rời đi, nước mắt bệnh nhân trên giường từ từ chảy xuống.
Tuy biết mình không thể chạm vào, tôi vẫn đưa tay lau nước mắt cho chính mình, rồi nhẹ nhàng ôm lấy bản thân.
Tôi không hiểu rốt cuộc mình ăn trúng bùa mê gì mà yêu đến mức này, nhưng nhìn dáng vẻ nằm trên giường bệnh kia, tôi vẫn thấy đau lòng.
Nếu có cơ hội, tôi nhất định tự tay xử lý Cố Ngôn Thâm!
9
Đột nhiên mở mắt ra, tôi trở về thế giới thực.
“Tỉnh rồi.”
Tôi ngẩng đầu thấy Lục Kỳ Ngôn đang đứng trước tủ quần áo của tôi, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu sao lại ở đây?”
“Chọn váy.”
Lục Kỳ Ngôn mặt không cảm xúc đáp.
Tôi ngơ người, không tin nổi hỏi lại:
“Cậu… muốn mặc váy?”
Chẳng trách hôm qua hắn gửi cả đống váy đẹp đến, nói là cho tôi nhưng hóa ra là thỏa mãn sở thích của chính hắn?
Mười năm ngắn ngủi, thế giới này rốt cuộc đã làm cái gì với tiểu trúc mã của tôi vậy!
Chẳng lẽ mối tình thầm mến của tôi thật sự phải kết thúc rồi, sau này tôi và Lục Kỳ Ngôn chỉ có thể làm… chị em?
Lục Kỳ Ngôn nhìn một cái là biết tôi lại suy diễn, lập tức liếc trắng tôi.
“Đừng nghĩ nhiều, anh chọn cho em.”
Bị bắt quả tang đang tưởng tượng vớ vẩn, tôi cười gượng:
“Cậu sao lại đột nhiên muốn chọn váy cho tôi?”
“Dẫn em đi quậy tiệc cưới.”
“Hả?”

