“Cô Liễu, Liễu tiểu thư, cô rộng lượng đừng chấp thằng con bất hiếu này. Chu Uyên đã biết lỗi rồi, cô xem xét lại đi, hôn lễ của hai nhà ta vẫn có thể tiếp tục tổ chức.”
Tôi nén giận, nắm tay Thịnh Trần An, bước từng bước xuống bậc lễ đài.
“Ông Chu, ông tưởng nhà họ Liễu chúng tôi là trạm thu gom rác sao?”
“Chắc ông bà chưa biết nhỉ, Chu Uyên và Hạ Hiểu Nhã đã sớm ngủ chung từ lâu rồi.”
“Ban đầu tôi còn chẳng muốn làm lớn, nhưng mấy tấm ảnh khiến người ta muốn mù mắt đó suýt thì bay ra khỏi màn hình. Tôi biết rồi làm sao coi như chưa từng thấy được?”
Chu Uyên lập tức ngẩng đầu.
“Cô… sao cô biết được?!”
Tôi nghiêng đầu, ánh mắt chuyển sang người Hạ Hiểu Nhã.
“Hỏi tôi không bằng hỏi cô bạn thanh mai của anh ấy.”
Chu Uyên cứng đờ quay sang nhìn Hạ Hiểu Nhã bên cạnh.
Cô ta hoảng hốt lùi lại, vội vàng xua tay:
“Không phải em đâu anh Uyên, là… là chị ấy vu oan cho em! Em không làm gì cả, anh thật sự tin chị ta à?”
Chu Uyên trừng mắt nhìn Hạ Hiểu Nhã, hơi thở dồn dập như không thể kiềm chế nổi cơn giận.
“Hôm đó ở buổi tiệc, cô bỏ thuốc tôi, ép tôi lên giường, chuyện sau đó mới xảy ra!”
“Cô không biết xấu hổ thì thôi lại còn đem ảnh đi khoe? Tôi còn nể chút tình cũ mà không vạch mặt cô!”
“Đã vậy thì báo công an đi, xem cảnh sát tin ai!”
Vừa nói, Chu Uyên vừa rút điện thoại ra định gọi. Hạ Hiểu Nhã lập tức bỏ chạy, nhưng chưa được vài bước đã khuỵu gối bò dưới đất.
Cũng có thể gọi là… quỳ xuống, khóc lóc cầu xin Chu Uyên đừng báo cảnh sát.
Loại thuốc đó từ đâu ra, chỉ có Hạ Hiểu Nhã mới rõ, nếu bị điều tra thì chẳng biết sẽ liên lụy bao nhiêu người.
“Anh Uyên… em chỉ là quá yêu anh, nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như vậy. Anh tha cho em đi, em thề không có lần thứ hai…”
“Hồ đồ nhất thời?”
Chu Uyên khôi phục lại vẻ kiêu ngạo thường ngày, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
“Cô bỏ thuốc khiến tôi phạm sai lầm, rồi lại cầm ảnh đi khoe khoang với Liễu Mai, chuyện như vậy mà là hồ đồ? Tôi thấy cô là tâm địa độc ác thì có!”
Trong lúc hai người cãi vã, cảnh sát bắt máy.
Tôi điềm tĩnh nhìn cả vở kịch đang diễn ra trước mắt.
Chu Uyên không bỏ sót chi tiết nào, kể toàn bộ sự việc rõ ràng. Đến khi tắt máy, sắc mặt Hạ Hiểu Nhã cũng hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta khản giọng cầu xin, yếu ớt van lơn:
“Anh Uyên, coi như em xin anh… mình giải quyết riêng đi, đừng đưa em đến đồn…”
“Anh quên rồi à, chính anh bảo em đi thăm dò lòng dạ chị Liễu Mai đó thôi! Em đã làm rồi, anh cũng vừa lòng rồi… anh tha cho em lần này đi…”
Tôi bật cười chua chát.
Thì ra tất cả những tổn thương mà tôi phải chịu đựng, chỉ là vì anh ta muốn “thử lòng” tôi.
Chỉ vì màn thử thách đó, tôi suýt mất mạng, suýt mất con.
Thật nực cười.
Hạ Hiểu Nhã vẫn quỳ rạp dưới đất lặp lại lời cầu xin, còn Chu Uyên thì đến một cái liếc mắt cũng không buồn nhìn.
Anh ta chỉ dán chặt ánh mắt đầy hối hận lên người tôi, mi mắt ướt đẫm vì nước mắt.
Tôi siết chặt tay Thịnh Trần An, không hề có ý quay đầu lại.
Cha mẹ Chu Uyên thấy vậy thì vội vã chạy tới.
“Con gái ngoan, Chu Uyên nó biết lỗi rồi, nó thực sự hối hận… con tha thứ cho nó một lần đi…”
Tôi nhìn cặp vợ chồng từng âm mưu tính kế với tôi, miệng nói xin lỗi, nhưng trong mắt chỉ toàn tính toán.
“Ông bà thật lòng muốn xin lỗi, hay là thật lòng nhắm vào hồi môn nhà tôi?”
“Hai cậu con quý tử nhà ông bà, một đứa vay nặng lãi ăn chơi trác táng suốt ngày bị người ta dí đánh ngoài đường, một đứa thì mê cờ bạc, lười biếng lại ham ăn. Nhà họ Chu mục nát như vậy, tôi không dọn nổi!”
Mẹ Chu lập tức khóc lớn, nước mắt nước mũi đầm đìa.
“Không… không phải đâu, chúng tôi thật lòng muốn con về làm dâu mà… đều do thằng khốn này không hiểu chuyện, chọc giận con thôi…”
Nói dứt câu, bà ta quay người tát liên tục mấy cái vang dội vào mặt Chu Uyên.
Thịnh Trần An lộ rõ vẻ ghê tởm, đưa tay ngăn lại.
“Bác gái, đây là lễ cưới, hành xử như vậy không phù hợp đâu. Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh.”
Sắc mặt mẹ Chu sầm xuống.
“Cút đi, cậu là cái thá gì mà lên mặt với tôi? Tôi dạy con trai mình cần gì nghe lời người ngoài? Cướp Liễu Mai chưa đủ, còn muốn…”
Tôi bước lên, chắn trước mặt Thịnh Trần An, ánh mắt lạnh băng đầy áp lực.
“Chu Phu nhân, mời bà giữ mồm giữ miệng. Anh ấy là chồng hợp pháp của tôi, không tới lượt bà chỉ trỏ.”
Mẹ Chu hắng giọng để che giấu sự chột dạ, nhưng vẫn cố giữ thể diện.
“Không phải chỉ là kẻ thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm người khác à? Con trai tôi thành ra thế này cũng vì hắn ta!”
Thịnh Trần An khẽ đẩy tôi ra, bước lên trước.
“Chu Phu nhân, là con trai bà phản bội Mai Mai trước, cũng chính là anh ta không biết kiềm chế mà tổn thương cô ấy. Còn vị tiểu thư họ Hạ kia, cùng anh ta suýt chút nữa hại chết cô Liễu. Từng chuyện từng chuyện một, nói ra ngoài e rằng phải ngồi tù rồi đấy.”
Gương mặt mẹ Chu thoáng hiện vẻ hoảng hốt, nhưng Thịnh Trần An vẫn điềm nhiên nói tiếp:

