Câu nói chưa kịp dứt, hắn đã đẩy tôi mạnh ra.
Không kịp phản ứng, tôi ngã nhào xuống đất, chiếc ô cũng bị hất văng ra xa.
Chiếc váy trắng dài bị bùn đất vấy bẩn, tóc ướt bết dính trên trán, cả người tôi trông vô cùng thê thảm.
Tôi sững sờ nhìn hắn.
Ánh mắt hắn thoáng lay động, nhưng lời nói ra vẫn vô cùng độc địa:
“Cô đã không trông chừng nó?
“Cô biết rõ nó là mèo của Tiểu Ninh, cố tình không cho tôi tìm nó đúng không?
“Sao? Cô muốn xóa sạch mọi dấu vết của cô ấy à?”
Hắn còn muốn nói tiếp, nhưng cơn ho dữ dội khiến hắn không thể thốt nên lời.
Lồng ngực hắn không ngừng phập phồng, cả người gập xuống, sức lực dường như cạn kiệt.
Thật nực cười.
Cái bản năng thích đổ lỗi của hắn, đúng là chẳng bao giờ thay đổi.
Tôi cưỡng ép nhẫn nhịn cơn giận, đỡ lấy cơ thể sắp ngã của hắn, bình tĩnh nhặt chiếc ô bị gãy, lại che lên đầu hắn.
“Anh có thể đừng luôn hiểu lầm em không?”
Tôi đỏ hoe mắt, nhét cán ô đã gãy vào tay hắn:
“Để em đi tìm.
“Nếu không tìm được, em sẽ không về nhà, được không?”
“Anh sức khỏe không tốt, để em bảo tài xế đưa anh về nhà.
“Yên tâm đi! Em nhất định sẽ đưa Tiểu Mi về.”
Nói xong, tôi lao thẳng vào màn mưa.
Còn Cố Diễn, với cơ thể đang yếu ớt, bị quản gia kịp thời chạy đến đưa lên xe.
6
Tôi ở bên ngoài suốt một đêm không về.
Cố ý lê lết đến tận sáng, mới chậm rãi quay lại nhà họ Cố.
Thứ tôi mang về, không chỉ có con mèo.
Mà còn có cơn sốt gần bốn mươi độ.
Khi tôi lảo đảo ngã quỵ trước mặt Cố Diễn, tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc gương mặt hắn thoáng hiện vẻ dao động.
Tôi biết, mình đã thành công.
Một khi băng đã nứt, để nó tan chảy hoàn toàn, chỉ là vấn đề thời gian.
Tôi bệnh còn nặng hơn hắn, sốt cao liên tục, nằm liệt giường suốt bảy ngày.
Trong khoảng thời gian đó, cái bóng mang theo mùi hương bạc hà lạnh lẽo ấy, thỉnh thoảng lại xuất hiện trước giường tôi.
Tôi nghe thấy mẹ trách hắn:
“A Diễn, Tiểu Hân vì tìm mèo giúp con mà bệnh đến mức này, con còn có lương tâm không?!”
Tôi cố hết sức mở mắt, chạm vào gương mặt gầy gò, tái nhợt của Cố Diễn, giọng khàn khàn nói đỡ cho hắn:
“Mẹ, đừng trách anh, chỉ cần tìm được Tiểu Mi là tốt rồi.”
Ngón tay út của hắn bị tôi khẽ móc vào, tôi cười yếu ớt với hắn:
“Anh à, bây giờ… có thể đừng xem em là người xấu nữa không?”
Hắn lặng im, sau đó đẩy tay tôi trở lại trong chăn, cúi mắt nhìn tôi, cuối cùng mất tự nhiên, bất lực lầm bầm một câu:
“Ngốc nghếch.”
——Xong rồi.
Đạn mạc lập tức nổ tung:
【Trời ơi! Ánh mắt nam chính nhìn nữ phụ vừa rồi kìa! Như muốn tan chảy luôn ấy!】
【Nam chính bệnh kiều chỉ chung thủy với nữ chính đâu? Sao thế này?!】
【Thật ra mà nói, nữ phụ diễn màn khổ nhục kế này quá đỉnh, ai mà không xiêu lòng chứ?】
【Đồ tiện nữ! Giả bộ yếu đuối để cướp nam chính! Đợi nam chính biết nữ chính nhảy biển chết rồi, xem cô ta còn vui nổi không!】
Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại tỏ ra vui sướng:
“Mẹ ơi, cuối cùng anh cũng chấp nhận con rồi!”
Mẹ dịu dàng vuốt đầu tôi, ánh mắt đầy yêu thương:
“Tiểu Hân ngoan như vậy, ai mà không thích con chứ?”
Tôi khẽ cười.
Ai cũng thích tôi sao?
Đợi đến khi nữ chính sống lại, nhìn thấy tôi giành mất “người anh trai tốt” của cô ta—
Chắc hẳn cô ta sẽ tức đến nghiến răng nghiến lợi nhỉ?
7
Từ đó trở đi, quan hệ giữa tôi và Cố Diễn ngày càng thân thiết.
Tôi không hề cố tình làm trò, không giở mánh khóe để chọc người khác ghét mình như đạn mạc vẫn nghĩ.
Ngược lại, tôi trở thành đứa con gái ngoan ngoãn trong mắt ba mẹ, và một người em khiến Cố Diễn phải áy náy.
Cố Diễn không còn bài xích sự quan tâm của tôi.
Thậm chí, đôi lúc hắn còn thể hiện chút trách nhiệm của một người anh—
Ví dụ như, hắn bắt đầu dẫn tôi đi chơi công viên, mua trang sức, quần áo, túi xách cho tôi.
Lúc đầu, hắn còn chọn lọc để đáp ứng yêu cầu của tôi.
Nhưng dần dần, hắn đã chấp nhận tất cả.
Còn ba mẹ tôi, sau khi có một đứa con gái hiếu thảo và giỏi giang như tôi, cuối cùng cũng nhận ra—
Điều họ cần, chưa bao giờ là một đứa con gái ngang ngược, hống hách, ỷ lại sự nuông chiều như Cố Vãn Ninh.
Họ muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi, công khai thân phận thiên kim thật sự của nhà họ Cố.
Nhưng Cố Diễn lại lộ vẻ mất mát:
“Nhưng mà… Tiểu Ninh vẫn còn…”
Sắc mặt mẹ tôi lập tức sa sầm.
“Chẳng lẽ Tiểu Ninh không về, thì Tiểu Hân cũng không thể tổ chức sinh nhật sao?”
Còn cách xử lý của ba tôi thì trực tiếp hơn nhiều:
“Cố Diễn, có vẻ con cứng cánh rồi nhỉ.
“Dạo này, ba sẽ để Tiểu Hân vào công ty làm việc.
“Vị trí tổng giám đốc của con, để Tiểu Hân thay thế đi. Con chỉ cần hỗ trợ tốt cho em là đủ.”
Tôi vội vàng chạy theo dỗ dành bọn họ:
“Ba mẹ, đây là sinh nhật đầu tiên của con sau khi về nhà. Con chỉ muốn tổ chức một bữa cơm gia đình thôi.
“Còn tiệc sinh nhật, đợi chị Tiểu Ninh về rồi, chúng ta tổ chức chung có được không?”
Tôi khuyên rất lâu, mẹ tôi mới miễn cưỡng gật đầu:
“Haiz, Tiểu Hân à, con đúng là đứa trẻ hiểu chuyện quá.”
Tôi mỉm cười dịu dàng.
Hiểu chuyện sao?
Là cái giá mà Hạ Dự An phải trả bằng mạng sống.
“Tiểu Hân, xin lỗi… đã làm hỏng tiệc sinh nhật của em.”
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt cháy bỏng của hắn.
Trong đáy mắt hắn, sự áy náy và đau lòng hiện lên rõ ràng.
Tôi nhẹ cong môi:
“Tiệc sinh nhật làm sao quan trọng bằng anh chứ? Em chỉ mong chị sớm trở về, anh cũng có thể vui lên, hàn gắn với ba mẹ.
“Huống chi, em đã cướp đi vị trí của anh, nếu có ai cần xin lỗi, thì phải là em mới đúng.”
Cố Diễn cúi mắt nhìn tôi, trong mắt hắn, rõ ràng là một tia xao động.
Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, thấp giọng hứa hẹn:
“Đừng lo, anh sẽ giúp em hết mình. Đây vốn dĩ là công ty thuộc về em.”
Tôi ngước nhìn gương mặt dịu dàng của hắn, ánh mắt hắn tràn đầy ý cười.
Đạn mạc từng nói rằng, lý do Cố Diễn dễ dàng giết tôi, ép tôi chôn cùng nữ chính, là vì hắn trở thành người thừa kế của nhà họ Cố, có quyền lực trong tay.
Vậy nên…
Tôi chỉ cần cướp hết mọi thứ của hắn là được rồi.
Hơn nữa, có lẽ chính hắn cũng không nhận ra—
Dạo gần đây, ánh mắt hắn nhìn tôi, ngoài cưng chiều, còn xen lẫn một chút mập mờ.
Buồn cười thật.
Ai làm em gái hắn, hắn cũng có thể động lòng được.
Tình yêu của hắn đúng là rẻ mạt.
Rất nhanh, ngày sinh nhật của tôi đã đến.
Hôm nay, tôi đặc biệt chuẩn bị một món quà cho chính mình.
Món quà đó chính là—
Tôi sẽ mang tin tức về cái chết của Cố Vãn Ninh đến cho bọn họ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, bà Vương bắt máy.
“Cái gì? Tiểu thư Tiểu Ninh nhảy biển chết rồi?!”
Trong khoảnh khắc, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Còn tôi, chậm rãi ăn bánh, vừa thưởng thức hương vị, vừa nhìn ngắm biểu cảm trên từng gương mặt…
8
Sắc mặt Cố Diễn tái nhợt, con dao cắt bánh trên tay rơi xuống đất.
Ba mẹ tôi thì bàng hoàng đến mức ngã ngồi xuống sofa.
“Không thể nào! Chắc chắn không phải sự thật!”
“Đây nhất định là trò đùa của Tiểu Ninh, đúng không?!”
Bọn họ mặt mày thất thần, vùi đầu khóc nức nở.
Tôi bình thản đứng xem một lúc, tiếng khóc than này, chán ngắt đến cực điểm.
Cho đến khi—
Họ bắt đầu quay sang chỉ trích lẫn nhau.
“Đều là tại các người! Chính các người đã hại chết nó!”
Cố Diễn mắt đỏ ngầu, giận dữ quát vào mặt mẹ ruột của tôi.
Còn mẹ tôi, lúc này đã hoàn toàn suy sụp:
“Sao có thể như vậy? Tiểu Ninh của mẹ… con gái bảo bối của mẹ… sao lại không còn nữa…”
Bà ấy hoàn toàn hóa điên, chìm trong nỗi đau và sự mơ hồ.
Còn ba tôi, người đàn ông luôn nghiêm nghị, nay lại còng lưng, che mặt khóc nấc, trông già đi rất nhiều.
Bọn họ đều đang hối hận và đau lòng vì cái chết của nữ chính.
Còn tôi, chỉ cúi người ôm lấy Tiểu Mi, con mèo đang giương nanh múa vuốt, chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Mãi đến khi nó ngoan ngoãn dụi vào lòng tôi, tôi mới nhẹ nhàng lên tiếng, nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn từ lâu, cắt ngang sự hối tiếc muộn màng của bọn họ:
“Ba mẹ, anh, đừng quá đau lòng nữa.
“Chị chắc chắn cũng không muốn thấy mọi người như thế này đâu.
“Điều quan trọng bây giờ là để chị an nghỉ, và tìm ra kẻ đã hại chị.
“Mọi người còn có con mà… Con sẽ thay chị, yêu thương mọi người nhiều hơn.”
Tiểu Mi bỗng dưng vùng khỏi vòng tay tôi, phóng đi mất.