Năm thứ ba kết hôn với Cố Trường Minh, bạch nguyệt quang của anh ta vì muốn leo lên chính thất đã ghép ảnh tôi với một người đàn ông khác.

Cố Trường Minh cầm bức ảnh đến chất vấn tôi. Tôi nói mình không làm chuyện đó, nhưng anh ta chẳng thèm tin.

Cả nhà họ Cố lao vào đánh tôi đến bầm dập, ép tôi ký đơn ly hôn, tay trắng rời khỏi nhà.

Mẹ chồng nhìn tôi lạnh lùng, nói:“Nếu không phải con trai tôi thích cô, loại đàn bà không rõ nguồn gốc như cô, sao có thể gả vào nhà họ Cố chúng tôi?”

“Đã không giữ đạo làm vợ thì cút đi cho khuất mắt!”

Tôi bị nhà họ Cố vứt ra ngoài đường, may mắn được một người tốt đưa vào bệnh viện.

Cuối cùng, để chi trả viện phí, tôi phải lấy ra chiếc thẻ mà đã lâu không dùng đến.

Cố Trường Minh không hề hay biết, vì anh ta, tôi đã bỏ nhà ra đi, bất chấp sự phản đối của bố, chọn lấy anh làm chồng.

Nhưng tôi biết, một khi quẹt thẻ, bố tôi chắc chắn sẽ tìm được tôi.

1

Khi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy là bố. Ông đang lạnh mặt đứng nhìn tôi.

Ánh mắt đầy xót xa.

“Ba năm rồi, cuối cùng con cũng chịu dùng đến thẻ của bố?”

Bố hỏi, giọng trầm và lạnh. Nghe những lời ấy, bao tủi nhục trong tôi bỗng bùng nổ.

Tôi ôm lấy bố, bật khóc nức nở.

Nhiều năm trước, tôi gặp Cố Trường Minh. Lúc ấy anh ta chỉ là một chàng trai nghèo, vậy mà tôi lại đem lòng yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chúng tôi nhanh chóng yêu nhau, nhưng tình cảm ấy không qua được mắt bố tôi.

Bố phản đối kịch liệt, không muốn tôi ở bên anh ta.

Vì muốn lấy Cố Trường Minh, tôi đã bỏ nhà ra đi, theo anh ta về quê, còn nói dối rằng mình là trẻ mồ côi.

Nhiều năm qua, tôi hết lòng chăm lo cho gia đình chồng.

Bố mẹ chồng không hài lòng về tôi. Họ luôn cho rằng, với thân phận của tôi, tôi không xứng với Cố Trường Minh.

Vì anh ta, tôi nhẫn nhịn mọi sự khó dễ của họ.

Sau này, khi sự nghiệp của Cố Trường Minh dần khởi sắc, thái độ của họ với tôi lại càng tệ hơn.

Rồi họ đưa về một người con gái tên Thẩm Thiển Thiển — bạch nguyệt quang trong lòng Cố Trường Minh.

Từ đó, anh ta thường xuyên về nhà rất muộn. Tôi hiểu… anh không còn yêu tôi nữa.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ vì một bức ảnh ghép do Thẩm Thiển Thiển tạo ra, Cố Trường Minh lại có thể đánh tôi gần chết.

Anh ta thừa biết đó là ảnh giả, nhưng vẫn lấy làm cớ. Lúc đó tôi mới hiểu: Cố Trường Minh sớm đã muốn bỏ rơi tôi.

Tôi nhìn vào ánh mắt đầy thương xót của bố, khóc đến đứt từng hơi thở.

Bố ôm tôi an ủi không ngừng.

Khuôn mặt ông vừa đau lòng vừa giận dữ: “Mọi chuyện bố đều biết cả rồi.”

“Nhà họ Cố… không ai thoát được!”

Tôi biết, lần này bố thật sự nổi giận.

“Hồi đó bố đã nói thằng Cố Trường Minh này không đáng tin, nhưng con cứ không chịu nghe!”

Bố nhẹ giọng, đầy tiếc nuối: “Sau khi con nhất quyết cưới nó, bố cũng không ngăn cản nữa… Nhưng mấy năm nay, chính bố đã âm thầm giúp đỡ để nó có được sự nghiệp như hôm nay.”

“Bố không ngờ, nó vừa có chút tiền là muốn đá con gái bố ra khỏi nhà!”

Giọng bố tôi lạnh đến thấu xương.

Lúc này tôi mới biết, hóa ra bố vẫn luôn âm thầm quan tâm tôi.

Cố Trường Minh có được ngày hôm nay… tất cả đều là nhờ bố.

2

Tôi nằm viện một tuần. Suốt một tuần đó, bố luôn ở bên tôi, chăm sóc từng li từng tí.

Khi tôi xuất viện, bố đích thân lái xe đưa tôi đến ở tại phòng tổng thống của một khách sạn 5 sao.

Những thứ này, trước kia tôi có thể dễ dàng có được. Nhưng ba năm sống cùng Cố Trường Minh, tôi gần như quên mất cảm giác đó là gì.

Ba năm qua, vì gia đình nhỏ đó, tôi tiết kiệm từng đồng. Đi chợ cũng phải so giá từng sạp.

Chỉ cần mua đắt một chút, mẹ chồng lại chì chiết: “Cô không biết quản lý, không hiểu giá trị của đồng tiền!”

Nhưng trước đây, tôi chưa từng phải làm những việc đó. Chỉ cần tôi muốn, bố sẽ lập tức chuẩn bị mọi thứ cho tôi.

“Chủ tịch!”

Ngày đầu tiên dọn vào khách sạn, thư ký đã đến, cung kính nói với bố tôi: “Nhà họ Cố biết ngài đã về, họ muốn mời ngài ăn tối.”

Bố tôi nghe xong, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Cố Trường Minh đến tận bây giờ vẫn không biết, người đã giúp đỡ, tạo dựng sự nghiệp cho anh ta suốt bao năm… chính là bố tôi.

Vậy mà anh ta lại chính tay đánh con gái ông nhập viện.

“Vậy thì hẹn tối nay đi! Bố muốn xem, nhà họ Cố khi thấy bố con mình sẽ có bộ mặt thế nào!”

Bố lạnh lùng đáp.

Tôi đứng cạnh bố, nhìn lại bộ đồ rẻ tiền trên người mình, khẽ lắc đầu.
Bố quay sang thư ký: “Đi chuẩn bị vài bộ đồ cao cấp cho con gái tôi, tối nay nó phải thật lộng lẫy dự tiệc!”

“Và thông báo cho tất cả giới doanh nhân trong thành phố, mời họ cùng tham gia!”

Thư ký nghe xong liền vội vàng rời đi.

Chiều hôm đó, hàng loạt trang phục cao cấp được đưa tới phòng tôi.

Là trưởng công chúa của giới thượng lưu Bắc Kinh, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần tôi muốn gì, sẽ luôn có người chuẩn bị sẵn cho tôi.
Và đến bây giờ… vẫn như vậy.