Triển Thanh điềm nhiên gật đầu:
“Con sẽ chăm sóc cô ấy.”
Sau khi bàn giao xong con gái cho con rể, mẹ tôi kéo tôi ra một góc, vui vẻ nói:
“Con cứ yên tâm, Triển Thanh đã bày tỏ thái độ với mẹ rồi.
Mẹ anh ấy cũng đã gọi cho mẹ.
Về nhà, hai bên gia đình sẽ bàn bạc để tổ chức lại hôn lễ của hai đứa.”
Bà vỗ mạnh lên vai tôi đầy tự hào:
“Không hổ là con gái của mẹ, đúng là có bản lĩnh mới giữ được một đứa như Tiểu Triển!
Nhanh chóng dọn khỏi căn hộ chung kia đi, ở lại đây dưỡng bệnh cho tốt.
Mẹ về chuẩn bị đây!”
Mẹ tôi vui vẻ như một cơn gió, cuốn theo mọi thứ ra khỏi cửa.
Chỉ còn lại tôi đứng tại chỗ, tức đến mức phồng má như cá nóc.
“Tôi muốn ly hôn với anh!”
Triển Thanh giơ tay nắm lấy tay tôi, giữ chặt lại:
“Thật ra, em biết anh đã về nước từ lâu rồi, đúng không?”
Tôi sững sờ.
Anh ta tiến lên một bước, ép sát tôi:
“Em cũng biết anh làm việc ở bệnh viện trực thuộc thành phố, đúng không?”
Ánh mắt tôi né tránh, tim đập loạn nhịp.
“Em từng định tháo camera giám sát, nhưng em cũng đoán anh sẽ xem.
Nên em cố tình để anh thấy em sống vui vẻ, đúng không?”
“Anh… anh nói linh tinh gì vậy?!” Tôi cãi bừa.
“Người dùng điện thoại bàn gọi cho anh sau khi khám sức khỏe nhưng không nói gì… cũng là em, đúng không?”
Từng câu từng chữ anh ta nói như đánh thẳng vào sự thật—rằng tôi vẫn còn thích anh ta.
Tôi thẹn quá hóa giận:
“Đúng vậy, tất cả là tôi!
Thế còn ai là người biết tôi bị bệnh, chủ động liên lạc với mẹ tôi để sắp xếp giường bệnh?”
“Ai là người âm thầm giúp tôi thuê phòng, còn để sư tỷ của anh làm bạn cùng phòng?”
“Ai là người biết có người theo đuổi tôi, bèn lấy danh nghĩa chồng tôi để gửi hoa?”
“Ai là người thấy tôi đi ăn, đi dạo một mình mà âm thầm theo dõi?”
“Tôi… hự.”
Tôi đột ngột cúi người ôm lấy bụng, vết thương đau nhói.
Nhưng vẫn không chịu để khí thế giảm xuống:
“Nói cứ như thể anh không quan tâm ấy!”
Triển Thanh phản ứng nhanh như chớp, bế bổng tôi lên.
Đường nét khuôn mặt anh ta cứng lại, giọng trầm thấp:
“Tần Tang Ấu, em biết rõ anh đã sớm nhượng bộ em rồi.”
Tôi đưa tay siết chặt cổ áo anh ta, không khách sáo:
“Sao thế? Anh là hoàng tử cúi đầu thì vương miện sẽ rơi chắc?”
Anh ta im lặng.
Ngay khi tôi tưởng mình đã chọc được anh ta cứng họng, thì anh ta chậm rãi nói:
“Anh chẳng phải ai cả.
Vậy nên em cũng không cần phải vì anh mà trở thành bất kỳ ai.”
Khoảnh khắc ấy, mắt tôi đỏ hoe.
6.
Thật ra, tôi biết anh ta đã sớm xin lỗi tôi rồi.
Sau khi đề nghị ly hôn, ban ngày tôi vẫn đóng vai người phụ nữ độc lập, tỏa sáng.
Nhưng đến tối, tôi lại trốn trong phòng mà khóc đến sưng cả mắt.
Vào một đêm nọ, khoảng tháng thứ hai sau khi chia tay, tôi vừa xem xong Desperate Housewives, quyết định sẽ giết Triển Thanh trong giấc mơ.
Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ ngoài phòng khách.
Ban đầu, tôi còn tưởng là do gió thổi khiến cửa ban công không đóng chặt.
Nhưng sau đó, tôi sững người—bởi vì có một kẻ đang mở cửa phòng ngủ của tôi!
Cả cơ thể tôi cứng đờ.
Kẻ đó cẩn thận đi đến bên giường tôi.
Tôi nằm im, kẻ đó cũng không động.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Sau đó, kẻ đó… bật điều hòa cho tôi.
Tên trộm kiểu gì thế này?!
“Xin lỗi, không nên trút giận lên em.”
Sau một hồi im lặng, tôi nghe thấy tên trộm kia khẽ vuốt lên mặt tôi, giọng nói khàn khàn.
Chúng tôi vô thức hiểu rõ nhau đến từng chi tiết, những chuyện lén lút làm sau lưng đối phương, chỉ cần nghĩ một chút là đoán ra ngay.
Mặc dù tôi đã chặn hết các tài khoản mạng xã hội của Triển Thanh, nhưng mỗi khi nửa đêm cảm thấy cô đơn, tôi lại không kiềm chế được.
Vào một đêm trời tối không trăng, tôi đăng ký một tài khoản Weibo mới, đặt ảnh đại diện là một cái icon hoa cỏ theo phong cách “mẹ bỉm sữa”, sau đó len lén vào trang cá nhân của anh ta.
Triển Thanh không hay đăng bài lên WeChat, nhưng lại thường cập nhật trên Weibo.
Mà người duy nhất biết tài khoản Weibo của anh ta, chính là tôi.
Bề ngoài trông anh ta lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng thực ra lại là một thằng nhóc trung nhị (chuunibyou) chính hiệu, suốt ngày share mấy câu đùa nhảm kiểu “hahaha”.
Sau khi chia tay, anh ta ít đăng bài hơn hẳn, nhưng thỉnh thoảng vẫn thức khuya viết mấy câu đầy tâm trạng, trông có vẻ không vui vẻ gì mấy.
Thấy anh ta cũng khổ sở, tôi lại cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Nhưng cười người hôm trước, hôm sau người cười.
Lướt lướt thế nào, tôi lại quá phấn khích đến mức quên mất mình đang dùng nick ảo, thế là bấm “thích” một loạt bài tâm trạng của anh ta.
Tệ hơn nữa, lúc đó anh ta đang online!
Anh ta là thành viên VIP của Weibo, nếu tra một chút là có thể biết ngay tài khoản nào thường xuyên vào trang cá nhân của mình.
Tôi lập tức quay lại tài khoản phụ, nhanh chóng “dựng” lại nhân cách mẹ bỉm hai con ly hôn ở tỉnh lẻ.
Rồi chạy sang bấm like vài bài viết ngẫu nhiên của mấy người xa lạ để che giấu dấu vết.
Thế nhưng, tôi không ngờ rằng…
Anh ta cảm thấy nghi ngờ, nên dùng cách tìm lại tài khoản bằng nickname, nhập tên tài khoản của “bà mẹ bỉm sữa” tôi vừa tạo.
Khi nhìn thấy bốn số cuối của số điện thoại đăng ký, anh ta ngay lập tức xác định—đó là nick phụ của tôi.
Anh ta gửi tin nhắn:
【?】
Tôi run rẩy trả lời:
【?】
Anh ta đáp:
【Bác gái à, nếu con bị sốt cao không hạ, tốt nhất là đưa đến bệnh viện sớm, đừng lãng phí thời gian lên đây than thở.】
Tôi: 【……】
________________________________________
7.
Cuộc khẩu chiến trong phòng khách ngày hôm đó giữa tôi và Triển Thanh không phân thắng bại.
Nhưng sau đó, cả hai đều có chút ngượng ngùng, cứ như thể tất cả bí mật đã bị lật tẩy.
Tôi vẫn muốn về lại căn hộ chung.
Nhưng Triển Thanh đã mời một cô giúp việc.
Mà bà ấy… nấu ăn ngon cực kỳ!
Anh ta đúng là nắm thóp tôi mà.
Kể từ khi đi làm và bị vắt kiệt sức như trâu ngựa, tôi đã lâu lắm rồi chưa được trải nghiệm cảm giác mở mắt ra là có đồ ăn sẵn, ăn xong là có thể nằm dài nghỉ ngơi.
Không tận hưởng phúc lợi này thì đúng là có lỗi với bản thân!
Sau bữa ăn, tôi cuộn tròn trên ghế sofa, cười khúc khích lướt video ngắn.
Triển Thanh rửa bát xong thì ngồi xuống cạnh tôi một cách rất tự nhiên, mở laptop lên làm việc.
Khoảnh khắc này khiến tôi cảm thấy như đã quay trở lại khoảng thời gian ngay sau khi tốt nghiệp đại học—tôi ở nhà vừa nộp hồ sơ xin việc vừa đợi anh ta tan làm về ăn cơm.
Chỉ khác là…
Ban đầu tôi còn cố tình giữ khoảng cách với anh ta.
Nhưng sau đó tôi nhận ra, ngồi gần anh ta có thể tiện tay lấy trái cây và khăn giấy từ anh ta, thế là tôi cứ thế dựa sát vào lúc nào không hay.
Điện thoại tôi liên tục vang lên thông báo tin nhắn.
Ban đầu, tôi định dù thế giới có nổ tung cũng sẽ không mở WeChat công việc trong kỳ nghỉ, nhưng thấy quá nhiều tin nhắn, tôi không nhịn được mà mở ra xem.
Trong nhóm nhỏ của công ty, mọi người đang bàn chuyện tụ tập, đều hối thúc Sào Vũ sắp xếp.
Sào Vũ: 【Tiểu Tần vẫn đang dưỡng bệnh, người không đủ thì tụ tập kiểu gì?】
Tôi lập tức nhảy vào:
【Sếp Sào đừng lấy tôi làm cớ nhé! Anh mà thực sự mời, tôi có bò cũng bò đến!】
Sào Vũ đúng là một người tốt, chỉ có chút… keo kiệt.
Dụ anh ta mời cơm từ lâu đã trở thành thú vui chung của cả nhóm.
Quả nhiên, một phút sau, anh ta gõ ra một câu:
【Vì sức khỏe của em, cũng vì tránh để chồng em—bác sĩ của em—quay sang mắng tôi, tôi quyết định đợi em khỏe hẳn rồi mới mời!】
Cả nhóm đang thi nhau “ném đá” Sào Vũ vì keo kiệt, nhưng ngay sau khi đọc thấy từ “chồng bác sĩ”, chat nhóm lập tức nổ tung.
Mọi người đồng loạt @ tôi, spam toàn dấu chấm hỏi.
Tôi cũng đầy hoang mang, lập tức nhắn tin riêng cho Sào Vũ:
【???】
Trước đây, tôi đã từ chối theo đuổi của Sào Vũ, nói rằng mình đã kết hôn.
Nhưng tôi chưa bao giờ nói với anh ấy rằng chồng tôi là bác sĩ.
Cũng chưa bao giờ nói rằng chồng tôi chính là Triển Thanh—người mà anh ấy nhìn thấy hôm đó.
Vậy làm sao anh ấy biết?
Tôi nghĩ nát óc mà vẫn không hiểu nổi.
Sào Vũ gửi một loạt dấu chấm lửng, sau đó gửi ngay một đoạn ghi âm năm giây.