Cả người Giang Dĩnh sững lại.
“Không thể nào! Cô đang lừa tôi! Cô lừa tôi! Tôi muốn làm xét nghiệm ADN!”
Nhưng thực ra, những người có mặt ở đây, khi nhìn kỹ gương mặt hai đứa trẻ, trong lòng đã mơ hồ hiểu ra sự thật.
Tôi lấy từ trong túi ra một tập hồ sơ.
“Đây là kết quả giám định ADN của Giang Nhất, Giang Nhị và Tống Kỳ Phong, các người tự xem đi.”
Tôi ném mạnh xấp tài liệu lên bàn.
Giang Dĩnh run rẩy cầm lên, lật từng trang một.
Đến khi đọc đến trang cuối cùng, cả người cô ta khuỵu xuống.
“Không… không thể nào… Cô nhất định đã làm giả kết quả!”
“Cô khao khát có con trai đến phát điên rồi! Dám làm giả cả xét nghiệm ADN!”
Tôi chỉ tay lên thái dương, nhếch môi cười nhạt.
“Phiền cô động não một chút đi, trên đó có dấu chứng thực của phòng công chứng đấy.”
Mọi người trong nhà họ Tống nhìn chằm chằm vào con dấu đỏ chót trên giấy tờ, ai nấy đều sững sờ.
Chỉ có hai đứa con trai của tôi là thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đứng sau lưng tôi.
Năm đó, Tống Kỳ Phong và Giang Dĩnh bị tai nạn xe hơi.
Cái chết của họ rất đáng ngờ, lại bị nhà họ Tống vội vàng hỏa táng ngay lập tức.
Từ lâu tôi đã nghi ngờ, rằng hai người họ… chưa từng chết.
Sau khi Tống Kỳ Phong “chết”,
Tôi phát hiện mình cũng đã mang thai, hơn nữa còn là song sinh.
Lúc đó, tôi nảy ra một kế hoạch táo bạo.
Tôi chủ động nhận trách nhiệm nuôi cặp con riêng của anh ta.
Lấy lý do quá đau lòng, tôi đưa hai đứa trẻ về quê sống.
Hai năm sau, tôi mới đưa cặp song sinh trở lại.
Mọi người đều tin rằng chúng là con riêng của Tống Kỳ Phong.
Ngay cả bố mẹ tôi cũng không ngoại lệ.
Họ mắng tôi ngu ngốc, bạn bè thì bảo tôi điên rồ khi chịu nuôi con cho người khác.
Nhưng tôi chưa bao giờ quan tâm đến những lời đó.
Bởi vì tất cả những gì tôi làm, đều là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
5
Tống Kỳ Phong nhìn hai đứa trẻ ăn mày, ánh mắt phức tạp.
Tôi cười nói:
“Giang Nhất, Giang Nhị, đây là bố mẹ ruột của các con, mau đi theo họ đi.”
Giang Nhị, với khuôn mặt đờ đẫn, lập tức lao đến ôm chầm lấy Giang Dĩnh.
“Mẹ! Ha ha! Mẹ!”
Nước mũi, nước mắt, cả nước dãi chảy ròng ròng trên người Giang Dĩnh.
Cô ta hoảng hốt hét lên, đẩy mạnh Giang Nhị ra.
“Cút ngay! Ghê tởm chết đi được!”
Giang Nhị loạng choạng, suýt ngã xuống đất, may mà Giang Nhất kịp thời đỡ lấy.
Cậu bé lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Dĩnh.
Tôi cười nhạt, giọng đầy châm chọc.
“Sao vậy? Chỉ vì con không đỗ Thanh Hoa, nên không muốn nhận nữa à?”
Trước lời mỉa mai của tôi, Giang Dĩnh nghiến răng chịu đựng.
“Là con tôi, đương nhiên tôi sẽ nhận.”
Hôm nay, tiệc sinh nhật có mặt mấy chục người nhà họ Tống.
Dù có không cam tâm đến đâu, cô ta và Tống Kỳ Phong cũng phải diễn cho tròn vai một cặp cha mẹ yêu thương con cái.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng hỏi:
“Tại sao con tôi lại thành ra thế này?”
“Có phải cô ngược đãi chúng không?”
Tôi nhún vai, giọng đầy thờ ơ.
“Ai biết được, có thể là do cô hoặc Tống Kỳ Phong có vấn đề di truyền, nên con sinh ra mới mắc bệnh bẩm sinh.”
“Tôi còn phải tự nuôi thân, hai người lại vứt bỏ con mình, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài đưa chúng đến trại trẻ mồ côi.”
Mặt Giang Dĩnh đỏ bừng, ngón tay run rẩy chỉ vào tôi, nhưng cuối cùng không nói nổi một câu.
Tống Kỳ Phong và Giang Dĩnh đã chịu một cú sốc nặng nề.
Trước ánh mắt của mọi người, bọn họ chỉ có thể xám mặt, lặng lẽ dắt hai đứa trẻ rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, bữa tiệc sinh nhật cũng tan rã trong không khí ảm đạm.
Bố mẹ chồng tôi khóc đến ngất đi, không thể tin được rằng hai đứa cháu đỗ Thanh Hoa lại không phải con ruột của Tống Kỳ Phong và Giang Dĩnh…
Thực ra, một tuần trước tiệc sinh nhật, tôi đã đến thăm bố mẹ chồng.
Vừa đứng trước cửa, tôi đã nghe loáng thoáng thấy họ bàn tính chuyện “nhân dịp sinh nhật… ra oai với Vương Tuyết… nhận con… đoàn tụ.”
Chỉ cần ghép nối những mảnh ghép đó lại, tôi đã đoán ra kế hoạch của bọn họ.
Vậy nên tôi cũng thuận nước đẩy thuyền, tìm về Giang Nhất và Giang Nhị.
Bọn họ không phải mong chờ một gia đình đoàn tụ hay sao?
Tôi đương nhiên sẽ giúp họ đạt được mong muốn.
Bao năm qua, những ấm ức mà tôi chịu đựng ở nhà họ Tống, cuối cùng cũng đến lúc đòi lại cả vốn lẫn lời.
Sau khi bán căn nhà cũ, tôi mua một căn hộ mới.
Căn hộ này, tôi cố tình chọn ngay đối diện nhà của Giang Dĩnh.
Lúc rảnh rỗi, tôi trò chuyện với hàng xóm, mới biết được một chuyện thú vị.
Hóa ra, trong suốt 18 năm qua, Giang Dĩnh và Tống Kỳ Phong vẫn luôn sống ở đây.
Thậm chí, họ còn được biết đến như một cặp vợ chồng kiểu mẫu trong khu.
Nhưng giờ đây, cặp đôi từng mặn nồng ấy, lại chẳng khác gì kẻ thù.
Cách âm trong khu chung cư không tốt, ngày nào tôi cũng nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ từ nhà đối diện.
“Tống Kỳ Phong! Nếu không phải anh đưa ra cái chủ ý ngu xuẩn đó, chúng ta có rơi vào tình cảnh này không?”
“Anh sinh ra hai đứa con tàn tật như vậy, sau này sống kiểu gì?”
“Rõ ràng là do anh có vấn đề, còn mặt mũi đổ lỗi cho tôi?”
“Đm! Tôi có vấn đề? Tôi có vấn đề thì tại sao Tống Lăng và Tống Thần lại khỏe mạnh?”
“Mẹ nó chứ! Hai cái đồ phế vật này sao lại là con tôi được? Khốn kiếp!”
6
Tiếng roi da quất liên tiếp vang lên.
Tôi biết, Giang Nhị lại bị đánh.
Cậu ta bị thiểu năng, thường xuyên phạm sai lầm.
Từ khi dọn đến đây, ngày nào tôi cũng nghe thấy tiếng chửi mắng, đòn roi trút xuống người cậu bé.
Hôm đó, tình cờ tôi gặp Giang Nhất trong khu chung cư.
Cậu bé đang đẩy xe lăn đi mua đồ, trên mặt còn hằn rõ những vết bầm tím.
Nhìn cậu ta thật thảm hại.
Lối ra của khu chung cư có một con dốc dài.
Cậu bé cố gắng lăn bánh xe lên dốc, nhưng sức lực không đủ, mỗi lần đều bị trượt xuống.
Tôi bước đến, giữ lấy tay cầm xe lăn, dùng sức đẩy lên.
Giang Nhất quay đầu lại, thấy là tôi.
Cúi đầu nói nhỏ: “Cảm ơn.”
“Tôi báo cảnh sát nhé?”
“Báo cũng vô ích. Họ chỉ càng đánh dữ hơn thôi.”
Đôi mắt Giang Nhất nheo lại, trong giọng nói chứa đầy căm hận.
“Cũng đúng. Đôi khi mạng xã hội còn hiệu quả hơn cảnh sát.”
Tôi nói bâng quơ.
Giang Nhất khựng lại.
Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt cậu bé đã sáng rực.
Cậu ta là người thông minh, chỉ cần một câu là hiểu ngay.