Tôi vừa định đáp trả thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nữ quen thuộc.
“Anh là ai vậy? Tránh xa em gái tôi ra!”
Trình An An lạnh lùng cảnh cáo. Chu Tri Thâm bị chặn lời ngay trước mặt mọi người, mặt mày mất hết thể diện, nhìn hai chị em tôi từ trên xuống dưới đầy khinh thường:
“Đúng là giờ ai cũng có thể vào trường này học rồi ha.”
Trình An An sở hữu gương mặt dịu dàng xinh đẹp, nhưng miệng lại sắc như dao:
“Nực cười thật, loại học sinh quanh năm xếp chót như anh còn có thể dùng tiền đút vào đây học, chẳng lẽ học sinh giỏi như chúng tôi lại không thể sao?”
Chu Tri Thâm ghét nhất bị người khác xem thường, sắc mặt lập tức tối sầm:
“Cô!”
Trình An An hờ hững ngắt lời:
“Cô cái gì mà cô? Tôi nói sai câu nào?”
Ánh mắt cô lướt qua lớp học phía sau, khinh khỉnh nói tiếp:
“Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Chu mà sáng sớm đã vào lớp một, người ngoài không biết còn tưởng anh phát hiện ra đầu óc có vấn đề, muốn bắt đầu lại từ đầu ấy.”
Tôi không nhịn được nữa, bật cười “phì” một tiếng.
Chu Tri Thâm nhìn tôi, sắc mặt đen kịt.
Hắn giận đến mức bỏ mặc Chu Kiều Kiều, quay người bỏ đi.
Chu Kiều Kiều trong lớp hoàn toàn không nhìn theo hắn, mà lại trắng bệch mặt, dán mắt nhìn Trình An An, ánh mắt hoảng loạn như thể vừa gặp ma.
Tôi nheo mắt, linh cảm trong lòng gần như được khẳng định.
Kiếp này tôi chưa làm gì cả, Trình An An đã tự tỉnh lại. Nhưng ở kiếp trước, cô ấy lại nằm liệt bao năm không tỉnh.
Kết hợp với phản ứng chột dạ hiện tại của Chu Kiều Kiều, có đến tám chín phần là cô ta vì tham tài sản nhà họ Trình, nên mới không muốn An An tỉnh dậy.
“Em gái à, yên tâm học hành nhé. Có ai dám bắt nạt em thì cứ nói với chị, chị nhất định sẽ bảo vệ em.”
“À đúng rồi, tan học đừng đi ngay, mẹ bảo tối nay đưa tụi mình đi mua sắm, em chờ chị mấy phút nhé.”
Trình An An chẳng hay biết gì, vỗ vai tôi dặn dò.
Sau khi cô tỉnh lại, sợ tôi suy nghĩ nhiều, Trình tiên sinh và phu nhân đã nhanh chóng quay lại trại trẻ làm thủ tục nhận nuôi chính thức.
Họ nói, cả nhà thật lòng thương tôi, muốn tôi làm người một nhà chứ không chỉ là con nuôi danh nghĩa.
Tôi đã đồng ý, viện trưởng lần này cũng không ngăn cản. Vậy nên giờ đây, Trình An An chính là chị hai ruột của tôi.
Tôi gật đầu, chờ chị rời đi rồi bước vào lớp học. Khi đi ngang qua Chu Kiều Kiều, tôi mỉm cười hỏi:
“Sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm chị hai tôi mãi không rời mắt. Còn phản ứng cũng hơi lạ nữa đó?”
Chu Kiều Kiều giật nảy mình, sau khi hoàn hồn thì cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
“Tôi… tôi có nhìn cô ấy đâu! Tôi đang suy nghĩ thôi!”
Có tật giật mình, Chu Kiều Kiều từ đó luôn lảng tránh tôi, không dám như trước đây tìm cách gây chuyện.
Tôi nhàn nhã được yên thân, mỗi ngày chuyên tâm học hành, về nhà thì được cả nhà cưng chiều, ban đêm lén lút gõ máy tính trong phòng.
Thời gian trôi nhanh, đến kỳ thi cuối cấp. Tôi đứng nhất toàn trường, Chu Kiều Kiều đứng thứ hai.
Cô ta cầm bảng điểm, hung hăng trừng tôi, như thể sợ bị Chu Tri Thâm chê mình ngu dốt, vội vàng giải thích:
“Anh à, anh yên tâm, lần sau em nhất định thi tốt hơn, tuyệt đối không làm anh mất mặt đâu!”
8
Cô ta cứ tiếp tục nói một mình, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt ngày càng khó coi của Chu Tri Thâm, “Đợi về nhà, em sẽ bảo quản gia tìm cho em gia sư, đảm bảo lần sau thành tích sẽ vượt qua…”
“Học cái gì mà học! Chu Kiều Kiều, cô chỉ là con nuôi của nhà họ Chu, chứ không phải con ruột! Học nhiều như vậy là định sau này tranh giành tài sản với tôi à?!”
Chu Tri Thâm cuối cùng cũng không nhịn được mà gầm lên, bàn tay buông thõng bên người siết chặt đến phát run, gương mặt khó coi cực độ.
Chu Kiều Kiều hoàn toàn sững sờ, một lúc lâu sau mới lấy lại giọng, lắp ba lắp bắp:
“Anh, anh đang nói cái gì vậy?”
Chu Tri Thâm cũng nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, không nói thêm gì nữa, lướt qua cô ta rồi bỏ đi một mình.
Chu Kiều Kiều cầm bảng điểm đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Chu Tri Thâm, ánh mắt dần dần hiện lên oán hận và bất mãn.
Cô ta lẩm bẩm: “Rõ ràng là các người nói sẽ yêu thương tôi, xem tôi là người một nhà…”
Vừa quay đầu lại, cô ta thấy chị hai của tôi đang cười khen tôi học giỏi, còn nói về nhà sẽ chuẩn bị phần thưởng cho tôi, ánh mắt lập tức đỏ hoe vì ghen tỵ.
Tôi vờ như không thấy, để mặc cho chị hai nắm tay tôi rời đi.
Chu Tri Thâm năng lực tầm thường, từ lâu đã quen với việc ghen ghét những người giỏi giang – chuyện đó ở kiếp trước tôi đã sớm nhìn thấu.
Ngay từ khi thấy Chu Tri Thâm hay tỏ ra khó chịu với con cái nhà khác học giỏi hơn mình, tôi đã bắt đầu giấu tài, không chỉ cố tình làm bài thi kém, mà về nhà còn giả vờ tủi thân.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng, thành tích của tôi càng thấp, Chu Tri Thâm lại càng đối xử tốt với tôi. Vì vậy mà tôi đã diễn suốt mười mấy năm trời.
Còn Chu Kiều Kiều, làm việc chỉ biết thỏa mãn bản thân, chẳng bao giờ để tâm quan sát nét mặt người khác, càng không nhận ra những điều đó – thậm chí còn đạp mạnh vào điểm yếu của Chu Tri Thâm.
Hy vọng lần này cô ta có thể thông minh hơn một chút.
Tôi vui vẻ theo chị hai về nhà, được mẹ Trình thơm một trận “ướt mặt”, lại mở mấy món quà nhỏ.
Rõ ràng chẳng phải sinh nhật, chỉ vì tôi đứng đầu lớp mà ba Trình còn mua cả bánh kem nhỏ cho tôi.
Loại cảm giác hạnh phúc tràn ngập này, là điều mà ở kiếp trước tôi chưa từng được cảm nhận trong nhà họ Chu. Tôi rất trân trọng, và cũng hy vọng gia đình chúng tôi ngày càng tốt hơn.

