Anh xúc động đến mức nói năng lắp bắp, ôm tôi xoay vòng tại chỗ không ngừng.
“Được! Được! Mai mình đi đăng ký! Không, bây giờ đi luôn!”
Tôi bị anh chọc cười, bao nhiêu bóng đen trong lòng cũng tan biến theo.
Chuyện cưới xin của tôi và Lâm Nguyệt Bạch được quyết định rất nhanh.
Bác gái Lâm vui đến mức cười không khép miệng, kéo tôi đi khắp Giang Nam chọn lụa tốt nhất, còn muốn tự tay may cho tôi một bộ áo cưới.
Tôi nhìn bóng lưng bận rộn của bà, mắt cay xè.
Mẹ à, mẹ có thấy không?
Con gái mẹ không bị hủy hoại.
Con đã gặp được người tốt, họ yêu con, thương con, xem con như báu vật trong lòng bàn tay.
Con gái mẹ… cuối cùng cũng sắp được hạnh phúc lần nữa.
Vài ngày trước đám cưới, Tô Hiểu Âm tìm đến.
Cô ta ném một tờ chi phiếu lên bàn, thái độ cao ngạo:
“Năm trăm vạn, rời khỏi Lâm Nguyệt Bạch, cũng rời khỏi Giang Nam.”
Tôi bật cười thành tiếng.
“Cô Tô, cô quên rồi à? Năm năm trước, tôi cũng dùng tiền để tiễn cô đi.”
Chỉ là khi đó, tôi trao đi là chân tình.
Còn cô ta, hôm nay chỉ mang đến sự sỉ nhục.
Năm đó, sau khi bắt gặp cảnh mờ ám trong phòng làm việc, tôi đã đưa cho cô ta một tấm chi phiếu đủ để sống sung túc cả đời.
Khi ấy, tôi nghĩ cô ta chỉ là một cô bé bị ánh sáng chói lóa của người nâng đỡ hấp dẫn, là một con thiêu thân chưa từng thấy thế giới.
Tôi thậm chí còn tha thứ cho cô ta trong lòng, định kéo cô ta ra khỏi vũng lầy.
Vì tôi quá hiểu Lục Tư Niên.
Anh ta là kiểu người sinh ra đã ở đỉnh cao, lạnh lùng và kiêu ngạo ăn vào máu.
Đối với anh ta, Tô Hiểu Âm chẳng bao giờ là tình yêu không thể thay thế.
Cô ta chỉ là chút gia vị trong cuộc sống nhàm chán của anh, là món kích thích rẻ tiền nhưng mới mẻ nhất thời.
8
Một khi cảm giác mới mẻ phai nhạt, hoặc bông hồng đó làm anh ta bị thương, anh ta sẽ lập tức vứt bỏ không lưu tình.
“Tô Hiểu Âm, rời khỏi đây đi, sống cuộc đời của mình, đừng tự hủy hoại nữa.”
Cô ta đỏ mắt nhận tờ chi phiếu, cúi đầu cảm ơn liên tục.
Nhưng vừa quay lưng, cô ta đã quỳ sụp xuống trước mặt Lục Tư Niên, khóc đến đứt ruột.
“Anh Tư Niên, chị ấy nói em là con ăn mày không biết liêm sỉ, ném tiền đuổi em đi… Em thật lòng yêu anh, em không cần tiền…”
Lục Tư Niên nhặt những mảnh chi phiếu đã bị xé nát hất thẳng vào mặt tôi, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
“Dư Tử Đồng, em dùng tiền sỉ nhục ai vậy? Trong lòng em bẩn thỉu đến mức nào?”
Chân tình của tôi bị dẫm nát thành bùn.
Nhắc đến chuyện cũ, mặt Tô Hiểu Âm khó coi hẳn đi.
“Dư Tử Đồng, đừng có không biết xấu hổ! Cô nghĩ nhà họ Lâm sẽ chấp nhận một người phụ nữ bị người ta chơi chán rồi sao? Tôi nói cho cô biết, Lục Tư Niên vẫn yêu tôi! Chỉ là nhất thời bị cô mê hoặc!”
“Anh ấy nói chỉ cần tôi ngăn cản được cuộc hôn nhân của cô và Lâm Nguyệt Bạch, anh ấy sẽ cưới tôi!”
Tôi nhìn vẻ mặt tự lừa mình của cô ta, bỗng thấy nực cười đến đáng thương.
Cô ta giống như con khỉ đuổi theo bóng trăng dưới nước, mãi mãi không bao giờ chạm được vào mặt trăng thật sự.
“Vậy cô phải cố lên đấy. Dù sao, vị trí bà Lục mà cô thèm khát đâu chỉ mới năm năm.”
Cơn tức của cô ta dâng lên đến run rẩy, cô ta vung tay muốn hắt trà vào tôi.
Tôi lạnh mặt, xoay cổ tay, lập tức bẻ ngược tay cô ta lại.
Nước trà nóng hất ngược lên người chính cô ta.
“A—!”
Cô ta hét lên, bật nhảy khỏi chỗ, quần áo dính đầy lá trà, bộ dạng thê thảm.
“Tô Hiểu Âm, nơi này không phải chỗ cho cô làm loạn.”
Có lẽ chưa từng thấy tôi mạnh mẽ như vậy, cô ta sững người một lúc, ôm lấy bàn tay bị bỏng, vừa đau vừa giận, chỉ buông ra một câu độc địa:
“Dư Tử Đồng, cô chờ đấy! Tôi sẽ không để cô sống yên đâu!”
Đám cưới của tôi và Lâm Nguyệt Bạch chỉ mời thân thích và bạn bè thân thiết.
Ngày cưới, Lâm Nguyệt Bạch đứng cạnh tôi, cười rạng rỡ như một đứa trẻ.
Anh nâng tay tôi lên, đặt một nụ hôn trịnh trọng lên mu bàn tay.
“Tử Đồng, từ hôm nay, anh chính là chồng em, là chỗ dựa của em. Anh sẽ dùng cả đời để yêu em, bảo vệ em, và sẽ không bao giờ phản bội.”
Nước mắt tôi trào ra.
Là nước mắt vui sướng, cũng là nước mắt giải thoát.
Đột nhiên, cửa phòng tiệc bị đẩy mạnh.
Đèn flash bật sáng loạn xạ, một nhóm phóng viên xông vào với máy ảnh, máy quay.
Đi đầu, chính là Tô Hiểu Âm, gương mặt méo mó vì đắc ý.
“Kính thưa mọi người! Các vị khách, các phóng viên! Hôm nay tôi đến đây là để vạch trần bộ mặt thật của một người đàn bà giả nhân giả nghĩa!”
Vừa dứt lời, màn hình lớn phía sau bật sáng, chiếu ra từng tấm ảnh đáng xấu hổ.
Là ảnh của tôi năm năm trước.
Toàn thân tôi lạnh băng.
Những ác mộng tôi cố gắng chôn sâu, giờ bị xé toạc ngay trước mắt bao người.
Tôi chỉ muốn chạy trốn, trốn khỏi nơi làm tôi nhục nhã đến nghẹt thở này.
Lâm Nguyệt Bạch lập tức nắm chặt tay tôi, kéo tôi ra sau lưng anh.
“Tô Hiểu Âm, vu khống bịa đặt, phát tán thông tin sai sự thật — cô biết đó đều là tội nghiêm trọng không?”
Tô Hiểu Âm bật cười chế giễu.
“Anh Lâm, anh mù rồi sao? Người trong ảnh là ai, anh nhìn không ra à?”
Cô ta quay xuống dưới sân khấu, hét lên kích động:
“Mọi người nhìn cho rõ! Đây chính là ‘nghệ nhân tài hoa mà các người nâng niu’ — một con đàn bà vì dự án mà bán thân, trong hôn nhân còn ngoại tình!”
“Còn anh Lâm thì sao? Thật đáng thương, nhặt phải đôi giày rách người ta vứt đi mà còn nâng như báu vật!”
“Câm miệng!”
Mẹ Lâm lao lên sân khấu, tức đến run người, vung tay tát thẳng vào mặt Tô Hiểu Âm.

