Ta là công chúa của Phượng tộc.
Ngày ta trưởng thành, thanh niên tuấn kiệt trong toàn tộc đều đến cầu thân.
Theo truyền thừa của Phượng tộc, màu lông vũ quyết định tôn ti:
Kim Vũ xưng Hoàng,
Xích Vũ vi quý,
Thanh Vũ đứng thứ ba,
Lam Vũ xếp sau nữa, còn Bạch Vũ chỉ là phượng hoàng tầm thường nhất.
Ngoài ra còn có Tử Vũ — tồn tại cực kỳ hiếm thấy, được coi là điềm lành cát tường, song chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Kiếp trước, rõ ràng ta đã chọn huyết mạch cao quý, chỉ đứng sau Kim Vũ — Xích Vũ Phượng Hoàng, Lục Chiêu Gian.
Thế nhưng sau đại hôn, thứ ta sinh ra lại là một phượng non tầm thường nhất, địa vị thấp hèn — Bạch Phượng Hoàng.
Lục Chiêu Gian vừa thấy phượng non kia toàn thân trắng như tuyết, không hề có khí tượng Kim Hoàng, lập tức nổi cơn lôi đình.
Hắn thẳng tay đánh chết phượng non vừa chào đời.
Ngay sau đó, lại ra tay với ta — khi ấy vẫn còn giữ nguyên phượng hình, thân thể hư nhược đến không chịu nổi — chém gãy cổ ta, nhổ sạch lông vũ, rồi ném ta vào hoang dã, mặc cho dã thú xâu xé.
Còn năm đó, muội muội ta — vì danh tiếng không tốt — gả cho Lam Vũ Phượng Hoàng xếp hạng tư, lại sinh ra được Kim Vũ Phượng Hoàng.
Phu quân của nàng vì thế được tôn làm tân Bách Điểu Chi Vương.
Khi ta lần nữa mở mắt, lại phát hiện mình đã quay về ngày chọn phu quân năm ấy.
Lần này, trước mặt tất cả mọi người, Lục Chiêu Gian thẳng thừng cự tuyệt ta, xoay người đi cầu hôn muội muội của ta.
Ta biết, hắn cũng đã trọng sinh.
Hắn cho rằng chỉ cần cưới được muội muội ta, nhất định có thể…
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ — màu lông của phượng con, vốn dĩ là do huyết thống của cha quyết định.
Mà huyết mạch nhà họ Lục, từ lâu đã vẩn đục không chịu nổi.
Kiếp này, đừng nói đến Kim Vũ Phượng Hoàng, e rằng đến cả loại chim tạp lông xám xịt nhất, hắn cũng đừng mong có được.
Chương Một
Ta trọng sinh trở lại lễ thành niên — ngày lựa chọn phu quân.
Một khắc trước, ta còn ở nơi hoang dã bị dã thú xâu xé, cảm nhận cơn đau thấu xương khi cổ bị chém đứt, lông vũ bị nhổ sạch, nghe thấy tiếng kêu thoi thóp yếu ớt của đứa phượng non trắng như tuyết bị đánh chết.
Một khắc sau, trước mắt ta đã là đại điện Phượng tộc huy hoàng chói lọi, và những gương mặt quen thuộc đến mức khiến người buồn nôn bên dưới.
Kiếp trước, chính vào ngày này, ta thuận theo tôn ti màu lông mà chọn Xích Vũ Phượng Hoàng — Lục Chiêu Gian, huyết thống cao quý, chỉ đứng sau Kim Vũ.
Ta từng ngỡ đó là khởi đầu của vinh quang, đâu ngờ lại là thiếp mời bước vào địa ngục.
Sau đại hôn, ta khó nhọc sinh hạ một phượng non, lại là một con Bạch Vũ Phượng Hoàng toàn thân tuyết trắng, thuộc loại hèn kém nhất.
Ta vẫn còn nhớ rõ lúc Lục Chiêu Gian nhìn thấy màu trắng ấy, ánh mắt hắn lập tức mất sạch ôn nhu, thay vào đó là kinh ngạc, chán ghét, cuối cùng hóa thành lửa giận ngút trời.
“Phế vật! Dám sinh ra loại tạp chủng hèn mọn này, làm nhục gia môn họ Lục!”
Hắn, người mà ta từng gọi là phu quân, vươn tay tóm lấy con phượng non vừa mới nở, còn yếu ớt không chịu nổi, ngay trước ánh mắt hoảng loạn tuyệt vọng của ta, hung hăng ném xuống đất!
Sinh mệnh nhỏ bé ấy, lập tức tắt lịm.Page Nguyệt hoa các
Mà ta khi ấy vì sinh nở mà hư nhược, vẫn giữ nguyên phượng hình, đến cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra, liền bị hắn tự tay chém gãy cổ, nhổ sạch lông vũ!
Trước khi bị cơn đau và băng giá nuốt chửng ý thức, ta chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng căm ghét của hắn, và nghe được tiếng gió rít bên tai khi thân thể bị hắn ném ra khỏi tổ.
Thứ cuối cùng ta nhìn thấy, là từng bóng kền kền lượn vòng giữa không trung nơi hoang dã.
Còn năm đó, muội muội ta — vì tiếng xấu lan xa, bị ép gả cho Lam Vũ Phượng Hoàng hạng tư — lại sinh được một Kim Vũ Phượng Hoàng hiếm gặp trăm năm mới có một lần!
Phu quân nàng, cũng nhờ thế mà được tôn làm tân Bách Điểu Chi Vương.
Châm chọc biết bao!
Ý thức ta chìm vào tăm tối.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về nơi này!
Hận ý như dung nham cuộn trào trong lồng ngực, gào thét điên cuồng, gần như phá tan lồng giam lý trí.
Ánh mắt ta lướt qua đám đông bên dưới, Lục Chiêu Gian vẫn đứng ở vị trí nổi bật nhất, dáng người thẳng tắp, xích vũ rực rỡ, khuôn mặt anh tuấn, bên môi mang theo nụ cười dịu dàng mà ta từng cho là si tình.
Buồn nôn.
Ta cố nén cơn giận muốn lập tức xé nát hắn, hít sâu một hơi.
Kiếp này, kịch bản phải do ta làm lại.
Theo đúng nghi thức, giờ phút này, ta nên giơ tay chỉ vào hắn, hoàn thành cái gọi là “giai thoại đẹp đẽ” nhưng thật ra là bi kịch đã định sẵn.
Ta thậm chí còn cảm nhận được ánh nhìn của muội muội ta — Cẩm Nhu Huệ — từ bên cạnh, tưởng như bình thản, thực chất lại tràn đầy ghen tị và thèm khát.
Nàng luôn dòm ngó Lục Chiêu Gian, dòm ngó vinh quang vốn thuộc về ta.
Ngay khi đầu ngón tay ta khẽ động, chuẩn bị giơ lên —
“Chậm đã.”
Một giọng nói thanh thoát vang lên, lại mang theo sự xa cách cố tình.
Là Lục Chiêu Gian.
Hắn bước lên một bước, cúi người hành lễ với phụ vương mẫu hậu trên cao và cả ta, lễ nghi chu toàn, không thể chê vào đâu.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt… lướt qua ta, rơi xuống người Cẩm Nhu Huệ bên cạnh ta.
Ánh nhìn ấy, mang theo một thứ cảm xúc ta chưa từng thấy ở kiếp trước… là gì? Phức tạp? Phải, có dò xét, có một chút nóng lòng khó nhận ra, thậm chí còn có cả sự quả quyết?
Tim ta đột nhiên trùng xuống.
Một ý nghĩ hoang đường nhưng rõ ràng như sấm đánh nổ tung trong đầu — hắn cũng trọng sinh rồi!
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, hắn mở miệng, giọng nói vang vọng khắp đại điện:
“Công chúa Cẩm Tự Vân thân phận tôn quý, thiên phú xuất chúng, Lục mỗ… không dám trèo cao.”
!!!
Cả đại điện lặng ngắt như tờ.
Tất cả ánh mắt, bao gồm cả sự kinh ngạc của phụ vương mẫu hậu, đều đổ dồn về phía hắn.
Ta cảm nhận rõ rệt muội muội bên cạnh là Cẩm Nhu Huệ khựng cả hô hấp.
Lục Chiêu Gian dường như không hề hay biết, hắn quay sang Cẩm Nhu Huệ, khuôn mặt lộ ra vẻ dịu dàng đến mức nhỏ nước, giọng nói ân cần tha thiết:
“Nhu Huệ công chúa dịu dàng lương thiện, trong sáng thuần khiết, mới là người Lục Chiêu Gian ta hướng tới. Khẩn cầu bệ hạ, nương nương thành toàn!”
Ầm!
Sau khoảnh khắc yên lặng, đại điện như bùng nổ!
“Cái gì? Lục điện hạ từ chối Tự Vân công chúa?”
“Hắn chọn Nhu Huệ công chúa? Cái người… hình như danh tiếng không được tốt ấy?”
“Xích Vũ kết đôi… dù Nhu Huệ công chúa cũng là công chúa, nhưng lông vũ của nàng đâu có xếp hàng đầu, cái này thì…”
“Lục Chiêu Gian điên rồi sao? Cẩm Tự Vân mới là công chúa cao quý nhất trong thế hệ chúng ta mà!”
Tiếng xì xào rì rầm như thủy triều đổ về. Kinh ngạc, khó hiểu, thương hại, và cả sự phấn khích không che giấu khi được xem trò hay.
Hàng trăm ánh mắt như những mũi kim đâm thẳng lên người ta.
Kinh hoảng? Nhục nhã? Lúng túng vì bị từ hôn trước mặt bao người?
Không, những cảm xúc ấy chỉ thoáng qua trong lòng ta, ngay lập tức bị một loại tỉnh táo lạnh lẽo, gần như tàn nhẫn thay thế.
Lục Chiêu Gian, ngươi quả nhiên cũng đã trở về.
Ngươi nhớ kiếp trước ta sinh ra một “phế vật” Bạch Vũ, còn Cẩm Nhu Huệ thì sinh ra Kim Vũ cát tường.

