Lễ Quốc khánh khi tôi về nhà, tôi bị xếp vào chuỗi ngày xem mắt liên tiếp.

Ông anh tổng tài bận rộn và mẹ tôi cãi nhau một trận to.

“Em ấy còn nhỏ mà, chưa cần vội đâu.”

Mẹ tôi tức giận:

“Một đứa 24, một đứa 28, chưa yêu ai bao giờ, còn tưởng mình là con nít à?”

Đoạn Trầm tự nhiên gắp phần rau mà tôi không ăn bỏ vào bát anh ấy:

“Yêu rồi, chia tay rồi.”

Tôi giật mình, dưới bàn đá chân anh một cái.

Mẹ tôi ngạc nhiên:

“Không còn cơ hội quay lại à?”

Đoạn Trầm chẳng màng đến việc chân tôi đang dẫm vào chân anh dưới bàn, anh vẫn còn nghịch ngón tay tôi.

“Mẹ hỏi đấy, có thể quay lại không?”

1

Không khí bữa cơm lập tức trở nên căng thẳng.

Về nhà khó lắm mới được vài ngày, muốn cho người ta yên ổn cũng không được sao?

Mẹ tôi nghe xong rất ngạc nhiên:

“Là sao? Miểu Miểu, con quen bạn gái của anh con từ lúc nào vậy, sao không nói mẹ sớm?”

Tôi giật mình, nhanh chóng nắm lấy cơ hội:

“Ờ thì, bạn học đại học của con, lâu rồi không liên lạc.”

Mẹ tôi hoàn toàn chuyển hướng sự chú ý, quên luôn chuyện ép tôi đi xem mắt. Bắt đầu hỏi dò từng chi tiết về bạn gái cũ của Đoạn Trầm.

Trời ơi, đất ơi.

Mẹ ơi, con xin mẹ đừng hỏi nữa.

Nếu còn hỏi nữa, con sắp khai thật rồi.

Bạn gái cũ của Đoạn Trầm, chính là con gái cưng của mẹ đây này.

2

Tôi trừng mắt lườm tên khởi xướng mọi chuyện.

Đoạn Trầm vẫn điềm nhiên ăn cơm, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tôi căng thẳng đến mức khô cả miệng, bỗng lóe lên một ý tưởng hay.

“Mẹ hỏi nhiều vậy làm gì, cô bé đó giờ có bạn trai rồi, hai người họ không thể quay lại được đâu.”

Vừa dứt lời, Đoạn Trầm siết chặt tay tôi, đau đến nỗi tôi hít sâu một hơi lạnh.

Lực bóp mạnh đến mức khiến tôi giật mình, rồi ngay lập tức biến mất, thay vào đó là những ngón tay ấm áp, nhẹ nhàng xoa vào chỗ vừa bị bóp.

Như thể cố tình trêu đùa.

Tôi muốn rút tay ra, nhưng Đoạn Trầm chẳng có ý định thả.

Sợ làm động tác mạnh quá sẽ bị mẹ phát hiện, tôi đành để mặc anh ấy làm gì thì làm.

Mẹ tôi thở dài thất vọng:

“Hai đứa, rốt cuộc bao giờ mới dẫn người yêu về để mẹ còn có cái mà giải thích với bố con trên trời.”

“Bé nhà cô Vương hàng xóm đã hai tuổi rồi, ngày nào mẹ cũng phải sang nhà người ta chơi với con nít, đến mức người ta cười mẹ luôn.”

Đoạn Trầm vẫn duy trì vẻ giả tạo lịch thiệp, giả vờ quan tâm hỏi tôi:

“Xem ra mẹ đúng là sốt ruột thật rồi, em có suy nghĩ gì không?”

Suy nghĩ cái gì chứ? Tôi chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cái nơi rắc rối này thôi.

Tôi sà vào cạnh mẹ, ôm cánh tay bà làm nũng:

“Con tất nhiên là muốn ở bên mẹ mãi mãi rồi, con không muốn lấy chồng đâu. Con mới 24 mà, không cần phải vội.”

Mẹ có vẻ mềm lòng, nhẹ nhàng bẹo má tôi một cái.

Tên sói già Đoạn Trầm lại bất ngờ nói:

“Nếu vậy thì, mẹ, con sẽ cố gắng kết hôn trong năm nay.”

Mẹ dựng đứng tai lên:

“Có tin vui à?”

Đoạn Trầm cười:

“Vâng, đang cố gắng.”

Tôi bỗng lạnh sống lưng.

Anh muốn cố gắng thì cứ việc, nhưng móc chân vào chân tôi làm gì?

3

Mẹ tôi cứ liên tục dặn dò, bắt tôi phải coi trọng buổi xem mắt ngày mai.

Đoạn Trầm không còn vội vã phản đối mẹ tôi về việc ép tôi xem mắt, mà trái lại, anh tỏ ra rất nghiêm túc hỏi về điều kiện của đối tượng.

“Anh ta học vấn thế nào?”

“Mới du học Anh về, học thạc sĩ.”

Đoạn Trầm:

“Lỡ kiến thức không học vào đầu mà lại học theo những thói xấu của giới trẻ nước ngoài thì mệt đấy.”

Mẹ tôi hơi ngập ngừng:

“Không đâu, mẹ nghe nói cậu ấy chưa từng yêu đương lần nào.”

Đoạn Trầm bình thản đáp:

“Tới tuổi này mà chưa từng yêu, vậy là anh ta có vấn đề sinh lý, hoặc là có vấn đề tâm lý.”

Mẹ tôi rơi vào trầm tư.

Đoạn Trầm ngừng lại một chút, tiếp tục hỏi:

“Gia cảnh thế nào?”

“Mẹ bảo nhà cậu ấy làm về năng lượng tái tạo, người giới thiệu còn nói ngành này có tiềm năng phát triển lớn lắm.”

“Nếu là công ty lớn, người ta sẽ nói rõ tên công ty, không nói nghĩa là quy mô không to.”

“Tiềm năng phát triển tốt là do môi trường thuận lợi, nhưng không có nghĩa là lợi nhuận thực sự của họ cũng tốt.”

“Nói chung chung như vậy, rất có thể là phóng đại, thực tế không chắc đã khả quan.”

Mẹ tôi gật gù hiểu ra:

“Con nói cũng có lý, mẹ phải hỏi lại mới được. Miểu Miểu, tạm thời đừng gấp, để mẹ kiểm tra kỹ rồi tính.”

Chỉ vài câu đơn giản mà Đoạn Trầm đã khiến mẹ tôi bị lừa.

Cũng phải thôi, Đoạn Trầm từ khi tốt nghiệp đã phải tiếp quản công ty, mấy năm nay toàn đấu trí với đám cáo già trong hội đồng quản trị.

Mẹ tôi làm sao có thể đấu lại anh ta.