Tôi thề, tôi chỉ đến nhà trẻ đón thằng cháu thôi mà!
Vậy mà sáng hôm sau, cô giáo ở nhà trẻ gọi điện tới mức sắp nổ máy, nói rằng tôi bỏ quên cháu ruột của mình dưới cái cầu trượt!
Tôi chết lặng.
Vậy… đứa tôi bế về nhà đây là ai?
Nhìn cái cục cưng đang ngủ ngon lành trên giường, miệng còn chảy nước dãi gọi tôi “vợ ơi”, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.
Xong đời rồi.
Tôi hình như… bắt nhầm con nhà người ta!
Mà thằng nhóc này từ đầu đến chân toàn đồ hiệu, nhìn cái áo nhỏ xíu thôi mà cũng đủ để tôi đi làm ba tháng không dám ăn cơm hộp.
Ba mẹ nó chẳng lẽ là kiểu người có thể khiến tôi ngồi bóc lịch cả đời đấy chứ?
“Tô Nhiên! Mày đâu rồi! Mày chết đâu rồi! Con trai tao mày mang đi đâu rồi hả?”
Giọng gào thét như sấm dội từ đầu dây bên kia khiến màng nhĩ tôi rung bần bật, là tiếng của chị tôi – Tô Thanh Nguyệt.
Tôi cầm điện thoại mà người cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Con trai chị ấy – cháu trai ruột của tôi – Châu Viễn, chẳng phải đang nằm ngủ ngon lành ở nhà tôi sao?
Không đúng, hôm qua mẹ tôi bảo tôi đi đón nó, nói chị có việc đột xuất phải bay ra nước ngoài, đang họp nên không mở máy được, chuyện đón cháu đơn giản nên nhờ tôi làm hộ.
“Đến lớp Mầm Ba đón thằng Viễn, mặc áo xanh, ngoan nhất lớp, nhớ nha, áo xanh, ngoan nhất lớp.”
Tôi gật gù, đầu tóc như ổ quạ, ngáp dài ngáp ngắn lết xác đi.
Nhà trẻ Kim Sắc Dương Quang, nổi tiếng là nhà trẻ quý tộc nhất thành phố. Xe đỗ trước cổng, cái nào cũng là xe sang tiền tỷ, nhìn lại con xe cỏ mười mấy củ của tôi mà tự thấy xấu hổ.
Đến cửa lớp, một đám nhóc con hồng hồng mềm mềm đang xếp hàng chờ người đến đón.
Tôi liếc cái là thấy ngay một cục bông nhỏ nhắn, mặc bộ vest xanh, cổ áo còn thắt cái nơ nhỏ xíu. Mặt trắng như sữa, mắt tròn long lanh như nho đen, hàng mi dài cong vút như chổi quét bụi.
Thằng bé đứng im lìm trong góc, không khóc không la, trái ngược hẳn với mấy đứa nhỏ nhảy nhót như khỉ bên cạnh.
Mẹ tôi bảo tìm đứa mặc áo xanh, ngoan nhất lớp.
Chuẩn luôn! Chính là thằng bé này! Nhìn gương mặt tinh xảo thế kia, rõ ràng là gen nhà họ Tô rồi!
Tôi hí hửng bước tới, cúi xuống, gắng nặn ra nụ cười dịu dàng nhất.
Tôi nhẹ giọng gọi thử: “Viễn Viễn?”
Thằng bé ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn tôi vài giây, mi cong run run. Nó không trả lời… nhưng cũng không phản đối, ngược lại còn nhẹ nhàng nắm lấy tay áo tôi.
Ừm, lâu rồi không gặp, nó quên tôi cũng là chuyện bình thường. Không nói gì, càng chứng tỏ ngoan!
Cô giáo mới đến liếc qua thấy nó không phản ứng gì, hỏi: “Phụ huynh ạ?”
Tôi tự tin gật đầu: “Vâng, em là dì nó.”
Thằng bé ngoan ngoãn tựa đầu lên vai tôi, cô giáo thấy thế thì để cho tôi bế đi.
Dọc đường nó không nói gì, tôi tưởng nó nhút nhát.
Lúc nhìn tôi, môi nó bặm lại, trông như sắp khóc.
Tôi hoảng hồn, móc ngay cái kẹo mút trong túi ra dụ: “Ngoan, về nhà với dì, có kẹo ngon nè.”
Thằng bé nhìn chằm chằm vào cây kẹo một lúc, rồi không lấy, chỉ lặng lẽ nắm lấy áo tôi thật chặt.
Trái tim tôi lập tức hóa thành bể kẹo đường!
Trời ơi, sao mà ngoan dữ vậy trời!
Tôi bế thằng nhỏ lên, ôm chặt lấy cái thân thể mềm oặt như bột, hôn phớt lên má nó: “Đi thôi, dì dẫn con đi ăn ngon!”
Về đến nhà, tôi cho nó ăn. Ăn rất tốt, từng miếng nhỏ sạch bong.
Tắm cho nó, tôi lột sạch rồi thả vô bồn. Trắng bóc, tròn vo như bánh trôi nước, đáng yêu đến muốn cắn một phát!
Tắm xong, tôi mặc cho nó bộ đồ ngủ khủng long xanh tôi mua cho Viễn, hơi rộng một chút, phải xắn cả tay cả chân.
Thằng bé đứng trước mặt tôi, ngẩng đầu lên, rồi nói câu đầu tiên từ lúc gặp mặt đến giờ.
Nó nói: “Vợ ơi.”
Tôi: “???”
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
“Bảo bối, con gọi dì là gì cơ?”
Nó giang hai tay ngắn ngủn ra đòi bế, rồi tròn mắt gọi thêm lần nữa, rõ ràng rành mạch:
“Vợ. Ơi.”
Tôi cười muốn ná thở tại chỗ.
“Ha ha ha ha ha! Ai dạy con đấy? Nhóc con, con có biết ‘vợ’ nghĩa là gì không hả?”
Tôi bế nó lên, xốc một cái: “Không được gọi bậy, phải gọi là dì!”
Thằng bé dụi đầu vào cổ tôi, nhỏ giọng, cố chấp gọi lại một lần nữa: “Vợ ơi.”
Khi ấy tôi còn thấy thằng bé này thật đáng yêu, chắc là học được từ cái ông bố ba trợn nào đó thôi.
Giờ nghĩ lại…
Mẹ nó chứ, đây nào phải nói nhầm của con nít!
Đây rõ ràng là… lời khai thật!
Tôi đón nhầm người rồi! Tôi bỏ quên cháu ruột của mình ở nhà trẻ! Còn ôm nhầm con nhà ai về cho ngủ chung một đêm!
Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi!
Tôi cảm giác thế giới quan, nhân sinh quan, tam quan của tôi trong khoảnh khắc ấy sụp đổ toàn diện, vỡ vụn như kính nát.
Tôi run rẩy, từng bước lết lại gần giường.
Cái cục bông nhỏ trên giường hình như bị tiếng điện thoại rơi ban nãy đánh thức, nó dụi dụi mắt, hàng mi dài khẽ run, từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt ấy còn vương chút mơ màng, lấp lánh hơi nước, đẹp đến mức không chân thật.
Vừa nhìn thấy tôi, nó lập tức sáng mắt lên, cười ngọt ngào, rạng rỡ như ánh dương buổi sớm.
“Vợ ơi, chào buổi sáng~”
Nó vừa nói vừa bò lại gần, tay chân bám lấy tôi như một con gấu túi nhỏ, ôm chặt cánh tay tôi, còn cọ cọ má vào người tôi.
Tôi: “……”
Xin cứu tôi.
Tôi không phải đang nằm mơ chứ?
Tôi véo mạnh đùi mình một cái.
“Á!”
Đau thật.
Không phải mơ.
Tôi thật sự đã bắt nhầm một đứa trẻ.
Và đứa trẻ này… còn đòi bám lấy tôi nữa cơ.
Tôi nhìn bộ đồ ngủ khủng long xanh rộng thùng thình trên người nó, rồi nhìn lại gương mặt xinh đẹp đến vô lý kia.
Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: cha mẹ của đứa nhỏ này, chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm mới đẻ ra được tiểu yêu nghiệt thế này?
Không không không! Không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó!
Quan trọng là: tôi phải làm gì bây giờ?!
Ra đầu thú?
Nhưng… tôi phải giải thích sao?
Nói là thấy nó quá đáng yêu nên không xác minh kỹ đã bế về nhà?
Cảnh sát có tin không?
Có khi còn tưởng tôi là kẻ buôn người rồi tống thẳng vào tù ấy chứ!
Tôi mới hai mươi lăm tuổi, còn độc thân, còn đẹp rực rỡ, tương lai tươi sáng…
Chẳng lẽ vì một cú nhầm ngu ngốc này mà nhận một đôi vòng bạc, ăn cơm nhà nước đến cuối đời?
Không!!! Tôi còn chưa yêu đương lần nào mà!!!
“Vợ ơi, con đói rồi…” Cái cục bông trong lòng tôi cựa cựa, giọng nói mềm mại kéo tôi về hiện thực.
Tôi cúi xuống nhìn nó.
Nó ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn chớp chớp, ánh mắt vừa vô tội vừa đầy tin tưởng.
Lòng tôi lập tức mềm nhũn.
Thôi kệ. Trời có sập cũng phải cho con nít ăn trước đã.
Hơn nữa, tôi cần tranh thủ dò hỏi nó chút thông tin.
Ví dụ như: nó tên gì, ba mẹ nó tên gì, số điện thoại là gì…
Chỉ cần liên hệ được với gia đình nó, trả thần đồng này về nơi sản xuất, tôi hẳn là… sẽ được tha thứ chứ?
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Bảo bối, đừng gọi ta là vợ nữa, được không?” Tôi bắt đầu dụ dỗ, “Nói cho dì biết, con tên gì?”
Thằng bé khựng lại, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Nó nhìn tôi, miệng bắt đầu mếu máo.
“Không phải dì là vợ con sao?” Mắt nó đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rưng rưng, “Ba nói rồi, tìm được vợ, thì đó là vợ.”
Tôi: “???”
Ba nó…
Ba nó rốt cuộc đã nhồi nhét thứ gì vào đầu con trai vậy trời?!
“Vậy ba con tên gì?” Tôi lập tức hỏi, manh mối quan trọng đây rồi!
Thằng bé hít mũi một cái, tủi thân nói: “Ba là ba…”
Vô ích. Hỏi không ra.
Tôi đổi cách: “Vậy con tên là gì?”
“Cố Tử An.”
Quào, lần này thì trả lời rất nhanh.
Cố Tử An.
Tôi lục tung não bộ, cố nhớ xem có nghe tên này bao giờ chưa.
Họ Cố…
Trong mấy gia tộc lớn ở thành phố này… hình như đúng là có một nhà họ Cố.
Chẳng lẽ…?

