Tôi từ bỏ việc học tiến sĩ, bố mẹ liền mua vé đưa tôi ra nước ngoài để khuây khỏa.

Nhưng ánh trăng sáng trong lòng bạn trai tôi lại nằm ngay trước bánh xe, uy hiếp tôi không được đi.

“Đâm thẳng.”

Tôi khẽ mỉm cười, ra lệnh cho tài xế.

Kiếp trước, cô ta đã nộp một bài nghiên cứu giống hệt tôi trước một ngày.

Tất cả mọi người đều mắng tôi là kẻ vô liêm sỉ, đạo văn, gian lận.

Tôi đưa ra toàn bộ quá trình nghiên cứu, nhưng chẳng ai tin.

Cô ta khóc lóc giải thích giúp tôi.

Nhưng tôi lại bị gán tội bắt nạt bạn học.

Trường đại học cũng lấy lý do vi phạm đạo đức mà đuổi học tôi.

Không chịu nổi cú sốc, tôi lao mình xuống từ tòa nhà thí nghiệm.

Chết không nhắm mắt.

Bố mẹ tôi vì muốn minh oan cho tôi mà chạy vạy khắp nơi.

Nhưng cuối cùng lại bị fan cuồng của cô ta lái xe cán qua cán lại nhiều lần, chết thảm.

Đến lúc chết, tôi vẫn không hiểu.

Tại sao công trình nghiên cứu tôi dành bao nhiêu năm tâm huyết lại bị cô ta công bố trước?

Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về giây phút ngay trước khi nộp bài nghiên cứu.

1

Trên màn hình máy tính chính là giao diện gửi bài.

Tôi vội vàng nhìn ngày tháng, 21 tháng 5.

Chính là ngày tôi nộp luận văn SCI!

Tôi đã sống lại!

Nếu không nhớ nhầm, bài luận mà tôi thức trắng đêm làm việc đã bị ánh trăng sáng của bạn trai tôi công bố trước.

Chỉ cần tôi nhấn nút gửi, tôi sẽ bị đóng đinh trên cột ô nhục vì tội đạo văn.

Tôi lập tức dừng lại, lấy điện thoại ra, mở trang web học thuật.

Quả nhiên, một bài nghiên cứu giống hệt của tôi đã được đăng tải.

Ngày công bố là 8 giờ sáng, sớm hơn tôi 12 tiếng.

Tác giả: Dư Phi Phi.

Tôi mở bài viết ra xem, từ tiêu đề, phần mở đầu, đến nội dung chính…

Thậm chí cả lỗi chính tả mà tôi chưa phát hiện cũng y hệt.

Tôi nhíu mày, một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Những lời mắng chửi, sự lăng mạ trên mạng lại như một tấm lưới trói chặt lấy tôi.

Tôi không kiềm được mà bắt đầu run rẩy, tai ù đi, tim đập loạn nhịp.

Kiếp trước, chính bài luận này đã khiến tôi bị vu oan là đạo văn, gây nên một cơn bão lớn trong trường.

Dù tôi đã đưa ra vô số bằng chứng, nhưng chẳng ai tin tôi cả.

【Ý cô là cô ta đạo văn của cô? Cô ta nộp trước, sao mà đạo văn được?】

【Đạo văn mà cũng chăm chỉ ghê nhỉ, làm chứng cứ giả nhanh thế, chắc biết trước sẽ bị bóc phốt nên chuẩn bị sẵn rồi ha!】

【Con điếm thâm hiểm, sao mày không chết đi!】

Trước khi tôi kịp liên lạc với giáo sư để nhờ làm chứng, bạn trai tôi – Hướng Húc – đã đứng ra lên tiếng trước.

【Xin lỗi, là bạn trai của Ninh Vận Chi, tôi không thể ngăn cô ấy đạo văn, thực sự rất có lỗi. Tôi thay mặt Ninh Vận Chi nói lời xin lỗi.】

Khoảnh khắc đó, tôi như chết lặng.

Ba năm trong phòng thí nghiệm, hơn nửa thời gian tôi đều ở bên Hướng Húc.

Vậy mà vì Dư Phi Phi, anh ta không chút do dự mà làm chứng giả.

Tôi hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh, mở trang cá nhân của Dư Phi Phi.

Cô ta không chỉ là “nạn nhân bị tôi đạo văn” trong kiếp trước, mà còn là thanh mai trúc mã của bạn trai tôi.

Bố mẹ cô ta đều là nhà nghiên cứu trong viện hàn lâm.

Từ nhỏ cô ta đã được tiếp xúc với tri thức chuyên ngành, thành tích xuất sắc.

Là một thiên chi kiêu nữ đúng nghĩa.

Vì ngoại hình xinh đẹp, khí chất thanh thuần, cô ta rất nổi tiếng trong trường, người theo đuổi vô số.

Nhưng cô ta luôn bám lấy Hướng Húc.

Ngoài chuyện sáng tối chúc nhau ngủ ngon, lễ Tết cùng đón, sự kiện nào cũng phải tham gia chung.

Thậm chí, ngay cả khi tôi và Hướng Húc hẹn hò, cô ta cũng bám theo.

Tôi đã nhiều lần bày tỏ sự khó chịu.

Nhưng Hướng Húc chỉ cười, bảo rằng họ đã như vậy từ nhỏ, bảo tôi đừng suy nghĩ quá nhiều.

“Bạn gái và em gái, chẳng lẽ anh còn không phân biệt được ai quan trọng hơn sao?”

Nhưng cũng chính Hướng Húc, khi tôi bị cuốn vào vụ bê bối đạo văn ở kiếp trước.

Là người đầu tiên đứng ra xin lỗi thay tôi, biến mọi nỗ lực thanh minh của tôi thành trò cười.

Nhưng giờ đây, tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của gã đàn ông này. 1 ngày làm cổ thần

Không ngoài dự đoán, bài đăng đầu tiên trên trang cá nhân của Dư Phi Phi chính là ăn mừng việc cô ta vừa xuất bản một bài luận SCI.

Ở giữa loạt ảnh chín ô là một tấm hình nắm tay thân mật.

Chỉ cần liếc qua, tôi liền nhận ra đó là tay của Hướng Húc.

Nhưng tôi chẳng buồn quan tâm đến chuyện này.

Bởi vì trong những tấm ảnh kèm theo, tôi lại thấy bản thảo nghiên cứu của cô ta…

Giống hệt với của tôi!

Tôi siết chặt điện thoại, đứng chôn chân tại chỗ.

Nội dung bài luận giống nhau đã đủ kỳ lạ.

Nhưng ngay cả những sai số khi làm nháp cũng y hệt?

Chuyện này… sao có thể?

Dư Phi Phi công bố bài luận trước tôi, chứng tỏ cô ta không thể đạo văn của tôi.

Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng bài nghiên cứu này là công sức của tôi, chưa từng tham khảo từ bất cứ ai.

Chuyện này quá mức quỷ dị!

Tôi rã rời quăng điện thoại lên bàn, đầu óc rối như tơ vò.

Nghĩ mãi vẫn không hiểu được tại sao lại thế này!

Nhưng hiện tại, điều quan trọng hơn là tôi cần một bài SCI.

Nó quyết định xem tôi có thể vào được viện nghiên cứu mà tôi luôn mơ ước hay không.

Không có thời gian để suy đoán thêm, tôi dẹp bỏ mớ hỗn loạn trong lòng, thoát khỏi trang nộp bài.

Bắt đầu soạn thảo một bài nghiên cứu mới.

Là sinh viên đứng đầu toàn khoa của một trường đại học hàng đầu.

Viết thêm một bài SCI trước khi học lên tiến sĩ, khó nhưng không phải không làm được.

Hai tiếng sau, tôi thở dài nhẹ nhõm, buông máy tính xuống.

Nhìn vào màn hình, đề tài nghiên cứu này khác hoàn toàn so với bài luận trước.

Nhưng tôi lại không thể ngăn bản thân nhớ về kiếp trước.

Khi đó, vì Hướng Húc đứng ra làm chứng, mọi lời biện hộ của tôi đều trở nên vô nghĩa.

Tôi bị đuổi khỏi trường vì tội danh đạo văn.

Toàn bộ thông tin cá nhân của gia đình tôi bị công khai trên mạng.