Sắc mặt Giang Thanh ngày càng âm u, giọng nói đầy nghiêm khắc:
“Hoàng Âm, đến nước này mà em vẫn còn không chịu nhận sai à? Chu Nhã là người hiền lành, không thèm so đo với em, nhưng vì em mà thẻ của cô ấy bị đóng băng, em còn tiêu xài tiền của cô ấy. Em mau bù lại khoản quyên góp đi, nếu làm vậy, chúng tôi có thể xem xét bỏ qua.”
Một vài bạn học sinh khó khăn cũng hùa theo:
“Tất cả là do cậu tham lam không sạch sẽ. Nếu không nhờ Chu Nhã rộng lượng, cậu sớm đã bị pháp luật trừng trị rồi!”
“Bọn tớ còn trông chờ vào số tiền đó để sống tiếp. Cậu phải có trách nhiệm, mau hoàn lại số tiền đi!”
Đào Dư Yên xông thẳng đến tủ đồ của tôi, bắt đầu lục lọi đống đồ cá nhân.
“Tớ tính sơ sơ mấy món trang sức và túi của Hoàng Âm cũng phải năm, sáu trăm nghìn. Dùng để trừ nợ là hợp lý rồi còn gì!”
Tôi lạnh lùng nhìn đám người đang ngang nhiên xâm phạm tài sản cá nhân của mình, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh:
“Các người đang phạm pháp đấy, không sợ ngồi tù sao?”
Hành động của họ khựng lại trong thoáng chốc, nhưng rồi lại tiếp tục như không có chuyện gì.
Đào Dư Yên cầm một chiếc túi xách ném về phía tôi, rồi cố tình hất đổ chiếc vòng ngọc trên bàn xuống đất.
Rắc! chiếc vòng vỡ tan thành từng mảnh.
“Phạm pháp à? Hoàng Âm, cậu dám báo công an không? Tiền này vốn là của bọn tớ – những học sinh nghèo. Bọn tớ chỉ đang lấy lại thứ thuộc về mình thôi. Có bản lĩnh thì gọi công an đi, xem ai sợ ai!”
Đúng lúc đó, cửa ký túc xá bị đẩy ra, mấy cảnh sát bước vào phòng.
“Chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án, ai là người báo cảnh sát?”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Chu Nhã, nhưng cô ta lập tức lắc đầu phủ nhận:
“Không phải tôi.”
Tôi bước lên phía trước, bình tĩnh nhìn các cảnh sát:
“Là tôi báo. Họ tự ý xông vào không gian riêng tư của tôi, cướp đoạt tài sản cá nhân, còn cố tình phá hủy đồ vật có giá trị của tôi.”
5
Tôi cúi người, nhẹ nhàng nhặt lấy chiếc vòng ngọc đã vỡ nát dưới đất, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đào Dư Yên.
“Chiếc vòng này trị giá hơn ba trăm nghìn tệ, là món quà sinh nhật tôi tỉ mỉ chọn cho mẹ mình. Các người định bồi thường thế nào đây?”
Một tia hoảng loạn thoáng hiện trong mắt Đào Dư Yên, nhưng cô ta nhanh chóng trấn tĩnh lại, cất cao giọng:
“Hoàng Âm, cậu đừng vu khống! Cậu không chỉ trộm thẻ của Chu Nhã, giờ còn định giở trò tống tiền bọn tớ? Cậu đúng là độc ác quá mức!”
Cô giáo cũng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cau mày lên tiếng cảnh cáo tôi:
“Hoàng Âm, em có thể bình tĩnh một chút được không? Em có biết em đang lãng phí nguồn lực của cảnh sát, ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà trường không?”
Tôi cười lạnh, ngẩng đầu hỏi lại một câu sắc bén:
“Thưa cô, lúc họ xâm phạm tài sản của em, vu oan giá họa, đập phá đồ đạc riêng của em, sao cô không hề lên tiếng? Mà giờ lại quay sang trách em?”
Cô giáo tức giận đập bàn, giọng gay gắt:
“Hoàng Âm, tất cả chúng tôi đều tận mắt chứng kiến hành vi của em. Chu Nhã đã không truy cứu, chúng tôi cũng đang tìm cách giúp em gỡ rối, vậy mà em lại gọi cảnh sát? Em làm vậy chẳng khác nào trở mặt cắn người. Với thái độ và hành động như thế, em hoàn toàn không xứng đáng tiếp tục ở lại ngôi trường này.”
Chu Nhã bước lên phía trước, vẻ mặt đầy khó xử:
“Tiểu Âm, chúng ta đừng làm lớn chuyện nữa được không? Nếu việc này mà bị làm to, thì chẳng ai có lợi cả. Chuyện quyên góp, cậu cứ lo liệu trước đi. Khi nào thẻ của tớ được mở lại, tớ sẽ lập tức hoàn tiền cho cậu. Còn số tiền trước đó cậu đã dùng, cứ xem như tớ tặng cậu.”
Đào Dư Yên nhìn Chu Nhã đầy bất mãn:
“Nhã Nhã, cậu đúng là quá tốt bụng, đối với loại người như vậy mà còn nhẹ tay.”
Giang Thanh cũng tiến lại, định đẩy tôi ra một bên, quay sang nói với cảnh sát:
“Các anh cảnh sát, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, bọn tôi sẽ tự giải quyết nội bộ, phiền các anh về cho.”
Viên cảnh sát lúc này quay sang phía tôi, chờ đợi quyết định.
Ánh mắt Giang Thanh nhìn tôi đầy giận dữ, giọng nói nặng nề:
“Hoàng Âm, em mà tiếp tục cố chấp như vậy thì thật sự quá đáng lắm rồi. Chu Nhã đã rộng lượng bỏ qua, em còn muốn sao nữa?”
Tôi cười lạnh, xoay người đối diện với cảnh sát, ánh mắt kiên định:
“Thưa các anh, tôi muốn chính thức khởi kiện bọn họ.”
“Tôi ngay thẳng, không làm chuyện mờ ám, cũng chẳng sợ bị kiện. Mong các anh cảnh sát điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho tôi.”
Nói xong, tôi quay sang Chu Nhã, giọng điệu kiên quyết không cho phản kháng:
“Năm trăm nghìn số tiền này đủ để lập hồ sơ khởi tố rồi. Và thêm nữa, tất cả những gì tôi sở hữu đều là tiền tôi tự bỏ ra mua. Chu Nhã, đến lúc này rồi, cô còn định khăng khăng nói chiếc thẻ đó là của mình sao?”
Sắc mặt Chu Nhã lập tức hoảng loạn, cô ta vội vàng giải thích:
“Chiếc thẻ đó đúng là do người nhà tôi đưa cho tôi, họ cho phép tôi tùy ý sử dụng.”
Ngay sau đó, Chu Nhã lại đổi giọng, ánh mắt như sắp rơi lệ nhìn tôi đầy tủi thân:
“Tiểu Âm, tớ không biết mình đã làm gì khiến cậu khó chịu, nhưng cậu lại đóng băng thẻ của tớ đúng lúc tớ cần quyên góp… Tớ không truy cứu đâu, chỉ mong việc này đừng ảnh hưởng đến hoạt động quyên góp. Nó liên quan đến miếng cơm manh áo của các bạn học sinh khó khăn đấy.”
Đào Dư Yên liền đỡ lấy Chu Nhã, trừng mắt nói với tôi:
“Hoàng Âm, cậu dám nói việc thẻ của Chu Nhã bị đóng băng không liên quan gì đến cậu sao?”
Tôi khẽ cười, vẻ mặt thoải mái, ung dung trả lời:
“Đúng, là tôi đóng băng. Thì sao?”
Lời vừa dứt, cả phòng lập tức bùng lên làn sóng phẫn nộ.
Có người suýt nữa muốn xông lên đánh tôi, nhưng vì có cảnh sát ở đó nên chỉ đành nghiến răng chịu đựng.
“Hay lắm! Hoàng Âm, cậu dám thừa nhận rồi! Cảnh sát, mau bắt cô ta lại!”
Tôi vẫn giữ nguyên gương mặt vô tội, thản nhiên đáp:
“Tôi chỉ đóng băng thẻ phụ của mình. Vậy có gì sai?”