Một viên Tục Mệnh Đan, độ kiếp thất bại có thể giữ mạng, nhưng đối với lôi kiếp thì vô dụng.
Một viên Bất Hóa Đan, có thể miễn dịch đạo kim lôi thứ chín.
Một bên là gần như chắc chết, một bên là vững vàng thắng lợi.
Đó, chính là mất cân bằng.
Ta mở bừng mắt, ánh nhìn khóa chặt vào một phương hướng.
Là Bất Hóa Đan.
5
Ta ngồi trong thiên lao, thần liên khóa thân, nhưng đầu óc chưa bao giờ thanh tỉnh đến thế.
Ta nhìn Bạch Ngọc trước mắt.
“Bạch Ngọc.”
“Thần Quân xin cứ dặn.”
“Quay về hạ giới một chuyến, đến Thiên Diễn Tông.” Giọng ta rất nhỏ, nhưng từng chữ đều rõ ràng vô cùng. “Đi tra một người, Đan Thần Tử.”
“Đan Thần Tử?” Bạch Ngọc lặp lại, hiển nhiên chưa từng nghe qua cái tên này.
“Năm mươi năm trước, nàng là luyện đan sư cửu phẩm nổi danh nhất của Thiên Diễn Tông, hai viên đan dược đó, chính là xuất từ tay nàng.” Ta ngừng một chút, tiếp tục nói: “Những gì ta muốn ngươi tra, là toàn bộ ghi chép về việc nàng luyện chế viên Bất Hóa Đan ấy, bản thảo, đan phương, lượng dược liệu, thậm chí cả số lần thất bại, ta đều cần.”
“Rõ.”
“Tô Mộ Tuyết đã cắm rễ ở Thiên Diễn Tông suốt năm mươi năm, nhân mạch của nàng sâu hơn chúng ta tưởng. Những thứ ta muốn rất có thể đã bị nàng xử lý sạch sẽ.” Ta nhắc nhở nàng. “Nếu trong tông môn tra không ra, thì đi tìm hậu nhân của Đan Thần Tử. Nàng không thu đồ đệ, nhưng có một gia tộc, hẳn vẫn còn huyết mạch lưu truyền.”
“Hiểu rồi.” Bạch Ngọc đáp.
Nàng xoay người định rời đi, ta gọi nàng lại.
“Nàng nhất định sẽ không tiếc mọi giá để ngăn ngươi, nếu sự tình không thể làm, thì quay về.”
Thân ảnh Bạch Ngọc hơi khựng lại, không quay đầu, chỉ trầm giọng đáp một chữ: “Ừm.”
Rồi, nàng như giọt nước dung nhập vào biển cả, biến mất trong bóng tối của thiên lao.
Ngày lại qua ngày.
Thiên lao không có ngày đêm, chỉ có khí lạnh thấu xương có thể đông cứng cả tiên hồn.
Nửa tháng sau, Bạch Ngọc trở về.
Trên người nàng có một tia huyết khí mờ nhạt, nhưng hơi thở vẫn ổn định.
“Thần Quân, Tàng Kinh Các của Thiên Diễn Tông, ghi chép về việc Đan Thần Tử luyện chế đan dược cửu phẩm, đã bị thiêu rụi trong một trận hỏa hoạn ‘ngoài ý muốn’ ba mươi năm trước.”
Đúng như dự liệu.
“Gia tộc của Đan Thần Tử, hai mươi năm trước lấy lý do ‘thủ hộ linh mạch’, bị tông môn đưa đến vùng băng giá Bắc Hoang, hiện tại… chỉ còn một hậu nhân xa, là phàm nhân, chẳng biết gì.”
Ta nhắm mắt lại. Tô Mộ Tuyết làm việc, quả nhiên không để lại khe hở.
“Ta lần theo đầu mối của thương hội vận chuyển dược liệu năm đó, tìm được một lão luyện đan sư ẩn thế.”
“Người của Tô Mộ Tuyết cũng đang tìm bà ta, ta nhanh hơn một bước.”
Ta mở mắt, nhìn nàng.
Bạch Ngọc từ ngực áo lấy ra một ngọc giản cũ kỹ, đưa tới trước mặt ta: “Đây là lời kể của lão luyện đan sư ấy, bà ta từng là đối thủ của Đan Thần Tử, đối với những gì nàng luyện chế, thấu triệt như lòng bàn tay.”
Thần lực bị phong, ta không thể đọc ngọc giản.
“Bà ta nói, năm đó Đan Thần Tử luyện chế, căn bản không phải cái gì Bất Hóa Đan.”
“Đó là một viên đan dược thất bại, tên thật của nó là Kiếp Chủng Đan.”
Kiếp Chủng Đan?
Ta chưa từng nghe qua cái tên này.
“Đan phương của nó, từ lâu đã bị liệt vào cấm thuật. Tác dụng của nó, không phải kháng lại thiên kiếp, mà là… hấp thụ thiên kiếp.”
6
Bạch Ngọc chậm rãi nói ra bí mật kinh thiên động địa kia.
“Nó có thể đem thiên lôi uy mãnh, chuyển hóa thành sức mạnh, trở thành một loại… ngụy thần lực. Loại sức mạnh này có thể khiến người độ kiếp một bước lên trời, căn cơ vượt xa người thường. Nhưng nó không phải chân chính thần lực, mà là tàn dư của thiên kiếp, ẩn chứa tính ăn mòn và hủy diệt.”
“Hấp thụ loại sức mạnh này lâu dài, tâm tính sẽ bị vặn vẹo, thần hồn sẽ bị ô nhiễm, cuối cùng… tẩu hỏa nhập ma, hóa thành kẻ chỉ biết giết chóc – kiếp nô.”
Thì ra là thế.
Khó trách Tô Mộ Tuyết sau khi phi thăng, tu vi như nước chảy bèo trôi, khó trách nàng có thể dễ dàng dẫn động thiên hỏa.
Thứ đó căn bản không phải sức mạnh của bản thân nàng.
Ta nhìn Bạch Ngọc, không nói gì.
Tô Mộ Tuyết xong đời rồi.
Loại đan dược cấm kỵ này, đừng nói là ở thiên giới, chỉ cần ở hạ giới bị lộ ra, cũng đủ khiến nàng chết trăm lần.
Nhưng vấn đề là, ai tin?
Ta, một tù phạm bị đánh vào thiên lao, mất đi thần vị.
Nàng, một Thượng Tiên khiêm tốn hữu lễ, vinh quang vô hạn.
Ta cầm một ngọc giản chẳng biết từ đâu ra, đi chỉ mặt nàng nói nàng dùng cấm đan?
Nói ra, Thiên Đế có khi còn cười ra tiếng, sau đó cộng thêm tội danh “vu cáo hãm hại”.
Có chứng cứ, nhưng vẫn chưa đủ.
Việc này cần một nhân chứng.
Một người có đủ trọng lượng, để khiến tất cả câm miệng không dám nghi ngờ.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, thiên hạ này chỉ có một người có thể làm được.
Tô Mộ Vũ.
Đan dược là do hắn đích thân đưa, việc này là do hắn đích thân làm.
Chỉ cần hắn đứng ra, chỉ thẳng mặt Tô Mộ Tuyết vạch trần sự thật, bàn cờ này mới có đường sống.
Nhưng hắn có làm không?
Đó là biểu muội mà hắn yêu thương nhất. Vì nàng, hắn có thể để thê tử mình đi chống lại thiên lôi.
Trông chờ hắn giúp ta?
Không thể nào.
Cho nên, ta không thể cầu xin hắn, cũng không thể giải thích.
Ta phải bức hắn.
Bức hắn tự mình đi tra.
Ta nhắm mắt, thần thức chìm vào khí hải.
Thần liên khóa thân, pháp lực bị phong sạch sẽ, nhưng nền tảng Thần Quân vẫn còn. Trong thiên lao này, ta còn giữ lại một tia hậu chiêu lúc xưa làm việc ở Lôi Phạt Điện.

