Đâu phải chuyện ngày một ngày hai là dựng nên được?
Hoàng thượng từng nói, nếu thân thể chàng không mang bệnh, chuyện hôn sự của ta, sao đến lượt Vệ gia hay Thẩm gia chọn lựa? Chàng mà muốn, ắt sẽ tranh đoạt đến cùng.
Ngày chàng rời kinh, cũng để lại cho ta quyền lựa chọn:
“Ta đợi nàng ở Tây Bắc, khi nào muốn đến thì đến.”
Cứ mãi vì người khác mà hy sinh, rốt cuộc sẽ mệt.
Huống chi, Vọng Cửu Khanh đã lấy mạng mình để báo đáp ân cứu mạng của ta.
Ta đuổi đến Tây Bắc, là vì tự do, cũng là vì làm theo lòng mình.
May mà, đến Tây Bắc là lựa chọn đúng.
Hậu viện phủ Ninh Vương không lạnh lẽo như nơi khác, các nha hoàn ríu rít vây quanh ta cười đùa:
“Vương gia nghe nói Vương phi đến, ngồi cũng ngồi không yên, cứ một nén nhang lại hỏi một lần. ‘Vương phi vào thành chưa?’ ‘Đường đi của Vương phi có thuận không?’ ‘Mũ của bản vương có xộc xệch không?’”
“Ôi chao chao, sau này Vương gia khỏi cần vừa ngắm hoa vừa than ‘Hải đường kinh thành chắc nở rồi, không biết nàng ấy thấy hoa kia có đẹp bằng không?’”
“Phải đó, đến mùa nho, cũng không phải cầm đĩa nho thở dài ‘Nho kinh thành đâu có ngọt và to như vậy, tiếc là nàng ấy không ăn được.’”
“Đến lượt ta! Vương gia mỗi lần thấy cá chép đôi đôi dưới hồ là liền bực, vứt xuống một nắm thức ăn rồi cười nhạt: ‘Giỏi lắm, song đôi.’ Ha ha ha, Vương phi thấy buồn cười không?”
Nhưng không ai đáp lời, tất cả đều nhịn cười đến đỏ mặt.
“Các người thật quá đáng, ta còn cười cùng mà các người chẳng ai chịu cười. Lần sau Vương gia…”
Tiểu nha hoàn quay đầu lại thì chết lặng:
“A… Vương gia, ngài tới khi nào vậy?”
Mặt Vọng Cửu Khanh đen như đáy nồi:
“Nếu bản vương không đến, các người còn định bôi nhọ bản vương đến chừng nào?”
Tiểu nha hoàn cười trừ:
“Là ngài tự làm, chúng ta chỉ kể cho Vương phi nghe thôi mà.”
Vọng Cửu Khanh tức giận, đám nha hoàn liền chạy mất tăm.
Chàng xấu hổ kéo nhẹ khóe miệng:
“Bọn họ đều là con cháu liệt sĩ, không hiểu quy củ như người trong kinh, nàng bao dung cho họ nhé.”
Tim ta khẽ rung động, lại càng thêm phần kính trọng Vọng Cửu Khanh:
“Vậy là tốt rồi.”
Chàng thở phào nhẹ nhõm.
Ta lại nói tiếp:
“Dẫn ta đi xem cá chép đi?”
Chàng khựng lại, chưa hiểu.
Ta mỉm cười:
“Chúng ta cũng là song đôi, chọc tức họ một phen.”
Khóe môi Vọng Cửu Khanh cong lên, còn khó nén hơn cả dây cung căng.
Chương 15
32
Ngày tháng cứ thế trôi qua, thân thể Vọng Cửu Khanh đã khá lên nhiều, chúng ta cũng có thể tranh thủ thời gian dạo phố, cưỡi ngựa một chút.
Tiểu nha hoàn ríu rít chuyện trò.
Tiếng vó ngựa vang đều đều.
Bên cạnh còn có người mình để tâm.
Năm tháng chẳng cần phải lặng yên mới là tốt, hiện tại như thế cũng đã là rất tốt rồi.
Nhưng đột nhiên, hai người mà cả đời này ta không muốn gặp lại lại xuất hiện ngay giữa phố.
“Phó Tịnh!”
Vệ Chiêu và Thẩm Yển đồng thanh gọi tên ta.
Ánh mắt họ vừa chạm đến tay Vọng Cửu Khanh đang nắm tay ta, lập tức trở nên lạnh lẽo.
Vọng Cửu Khanh cũng lạnh mặt ngay lập tức, thậm chí còn cố ý nâng tay ta lên, khẽ hôn lên mu bàn tay:
“Vương phi có khách à?”
Ta nhìn hai người trước mặt đang mang ánh mắt tràn đầy mong đợi, lạnh nhạt đáp:
“Không quen!”
Vọng Cửu Khanh nụ cười càng sâu, khẽ kéo dây cương ôm ta toan rời đi, nhưng lại bị Vệ Chiêu chặn ngay trước vó ngựa.
Nếu không phải ta kéo dây cương kịp thời, thì vó ngựa đã giẫm lên người hắn rồi.
“Ngươi lại phát điên gì nữa?”
“Núi cao sông dài, ta với tay không tới, dù muốn làm gì nàng ta thì cũng chẳng chạm được đến. Ngươi còn muốn gì nữa?”
Vệ Chiêu khẽ run, vội nói:
“Không phải vì nàng ta.”
“Phó Tịnh, chúng ta đến đón muội về nhà.”
Thẩm Yển cũng ngẩng đầu nhìn ta, cẩn trọng dò xét:
“Tống Nhược Nhược sau khi rơi xuống nước bị gãy tay gãy chân, sau đó được một con bạc cứu lên, làm nhơ danh tiết. Dù Thái hậu muốn che chở, nhưng trong kinh thành chẳng ai có địa vị lại chịu lấy nàng ta. Chỉ có Đại công tử phủ Hộ Quốc, miễn cưỡng nhận làm thiếp.”
“Phó Tịnh, sau này nàng ta sẽ không còn là kẻ ngáng đường giữa chúng ta nữa. Ta và Vệ Chiêu cũng đã biết sai rồi.”
“Về kinh cùng chúng ta được không?”
Họ một trái một phải, vừa nịnh nọt vừa cầu xin không ngừng.
Nhưng ta không có chút cảm động nào, ngược lại còn thấy buồn cười đến cực điểm.
“Chẳng lẽ các ngươi không biết, ta giờ đã là Vương phi của Ninh vương, phủ Ninh vương ở Tây Bắc này mới là nhà của ta. Kinh thành kia thì nhà gì nữa.”

