Chương 14
30
Ta hoàn toàn không biết chuyện xảy ra trong kinh thành.
Thân thể Vọng Cửu Khanh còn tệ hơn ta tưởng, lại thêm vụ thích sát Hộ Quốc công, càng khiến cơ thể vốn đã yếu ớt của chàng như tuyết thêm sương.
Tâm trí ta lúc nào cũng bận bịu chuyện chăm sóc thân thể cho chàng và tìm kiếm thuốc giải.
“Chỉ là hợp tác thôi, nàng đã làm đủ phần của mình rồi.”
“Nếu ta không qua khỏi, mọi chuyện trong phủ Ninh Vương đều giao cho nàng.”
“Những năm qua thứ khác thì không, nhưng bạc thì có thừa, tám đời nàng cũng xài không hết.”
Chuyện mà chàng nói là phần ta nên làm, chính là lấy binh mã Phó gia đánh phủ Hộ Quốc công một trận bất ngờ.
Khiến đứa con trai độc ác luôn âm thầm hoạt động ở Tây Bắc của ông ta chết trôi sông, làm mồi cho cá.
Phủ Hộ Quốc công vì thế lụn bại, mất đi sức phản kháng, Hoàng thượng nhân lúc đó diệt trừ thế lực của Thái hậu, thực sự nắm trọn quyền hành.
Bởi vậy, với Vọng Cửu Khanh, người giữ vững Tây Bắc cho hoàng huynh, thì xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Chàng liên tục nhấn mạnh “chỉ là giao dịch”, nhắc ta rằng chàng không hề có tình cảm gì với ta.
Ta nghe mà bực bội, đặt mạnh bát thuốc rỗng xuống:
“Chàng chưa từng nghe câu ‘chó cắn người không sủa’ sao?”
“Suốt ngày nói ra nói vào như vậy, thật ra trong lòng là sợ chết đến mức hồn vía lên mây rồi phải không?”
“Sợ gì chứ, chàng chết rồi ta sẽ thủ tiết vì chàng mà.”
Mặt Vọng Cửu Khanh đỏ ửng lên, ho khan dữ dội rồi nói:
“Nàng mong ta chết đến thế sao?”
“Chết rồi thì có thể quay về kinh tìm biểu ca hay sư phụ của nàng à?”
Ta nghẹn lời, liền ấn mạnh vào vết thương của chàng một cái:
“Chàng mà chết, ta sẽ rước họ hết vào vương phủ, cùng ta hưởng vinh hoa.”
Môi chàng run rẩy, lại cố bày ra vẻ mặt lạnh nhạt:
“Ta không tin!”
Ta chẳng buồn cãi, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt chàng, nói từng chữ một:
“Chàng quên rồi à, mạng của chàng là ta vào cung cứu về đấy. Nếu chàng dám chết, ta sẽ xuống âm phủ tìm chàng tính sổ.”
Chàng sửng sốt:
“Lại là hoàng huynh… biết ngay là miệng rộng như vậy.”
“Đừng trách hoàng huynh, người sợ chàng cứ mạnh miệng rồi mất cả vợ đấy. Giờ chẳng phải tốt sao, chúng ta sống tử tế với nhau, còn hơn vạn điều khác.”
“Nhưng thân thể ta…”
“Thái y nói rồi, chỉ cần tịnh dưỡng tốt, sống thêm mười năm không thành vấn đề. Trong mười năm ấy, chẳng lẽ ta không tìm được người cứu được chàng à?”
Ta chăm sóc cực kỳ tỉ mỉ, đến cả ban đêm cũng nằm bên cạnh chàng, sẵn sàng bón thuốc mỗi khi độc phát.
Nhưng chàng lại không được tự nhiên, cứ nép vào bên trong giường:
“Thật ra cũng không cần cẩn thận như vậy, mười năm nay ta vẫn sống như thế thôi.”
Ta lắc đầu:
“Trước đây khác, giờ có thêm thương mới, vết thương cũ càng nặng hơn.”
Chàng cứng đờ, không dám nhìn ta:
“Vậy… nàng không thể mặc nhiều thêm chút sao?”
“Ngủ cũng phải mặc mấy lớp? Hơn nữa ta là chính thê danh chính ngôn thuận của chàng, chàng sợ gì chứ?”
Mặt chàng đỏ bừng, đôi mắt dài ánh nước lung linh:
“Thật ra… ta cũng chưa đến mức…”
“Được rồi được rồi, khỏi nói nữa, ngủ thôi.”
Bỗng một thân hình cao lớn đè xuống, hơi thở ấm áp phả lên mặt ta, chàng vụng về hôn lên môi ta như gà mổ thóc:
“Cũng chưa đến nỗi không làm nổi chuyện động phòng.”
Khoảnh khắc tiếp theo, nến long phụng tắt phụt, ta chỉ cảm thấy một luồng lạnh chạy qua lưng, y phục bị cởi bỏ, rơi xuống đất.
31
Ta và Vọng Cửu Khanh vốn là cố nhân, chỉ là về sau xa cách không liên lạc nữa.
Những năm qua, ta không hề hay biết vị Ninh Vương trấn thủ Tây Bắc, lại chính là tiểu hoàng tử năm xưa bị cháy cung Phượng Vũ rồi được ta giấu trong xe ngựa đưa ra ngoài.
Nhiều năm sau, ta nghe người kể lại, nương nương cung Phượng Vũ mất máu mà qua đời khi sinh, Thái hậu cho là điềm xấu định ném xác vào bãi tha ma, nhưng lại bị một trận hỏa hoạn thiêu sạch mọi thứ.
Ta đã từng cứu Vọng Cửu Khanh, nên khi chàng biết ta bị giam vào chiếu ngục, lập tức tìm cách cứu.
Nếu chỉ là báo ân, vậy vì sao cả phủ Ninh Vương to lớn lại được bài trí theo sở thích của ta?
Những cây hải đường lớn rực rỡ, những cành lục mai vươn mình trong gió, cả giàn nho bên hồ…

