“Không phiền Thẩm đại nhân lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ, không đáng bận tâm.”
Ánh mắt hắn tối lại, bàn tay đang đưa ra chầm chậm siết thành nắm đấm, từ từ thu lại sau lưng.
Hắn vẫn giữ vẻ điềm đạm như cũ.
“Ngươi thực sự muốn như vậy sao?”
Ta không hiểu, nhìn về phía hắn.
Hắn khẽ thở dài:
“Thật muốn trở nên xa cách với ta đến vậy sao? Ta mang đến món kẹo đậu phộng mà ngươi thích nhất, nếu ngươi rảnh…”
“Ta không rảnh!”
Ta dứt khoát từ chối:
“Thẩm đại nhân quên rồi sao? Ta cũng sắp đến tuổi cập kê, là đại cô nương thật sự rồi. Nam nữ hữu biệt, viện này của ta, ngài nên ít lui tới thì hơn.”
“Dù sao hiện tại ta cũng mang tiếng xấu, làm ô uế cốt cách và danh tiếng của ngài, ta không gánh nổi.”
Hắn hẳn là nhớ ra rồi.
Ngày ta bị đưa vào chiếu ngục, đã nắm lấy vạt áo hắn cầu xin hắn, xin hắn nói đỡ cho ta, xin hắn tha cho ta.
Thế nhưng hắn lại từng ngón từng ngón bẻ tay ta ra, giọng lạnh lẽo chưa từng có mà quát mắng:
“Ngươi cũng là thiếu nữ sắp cập kê, sao lại không biết giữ khoảng cách nam nữ, giữa chốn đông người lại lôi kéo như thế, thật chẳng có chút lễ nghi.”
“Cho dù ta có cầu xin, cũng tuyệt đối không vì dung túng tâm địa độc ác của ngươi mà làm bẩn danh tiết cùng cốt cách của ta.”
Trong gió rét tuyết vùi, ta cắn chặt môi đầy ấm ức mà bị kéo đi.
Thẩm Yến đại khái là đã nhớ lại, vẻ điềm đạm trên mặt hắn bằng mắt thường cũng thấy được đã lạnh xuống, ta tiếp tục nói:
“Huống chi Thẩm đại nhân bận trăm công nghìn việc, chắc cũng quên rồi, vì để cho Nhược Nhược của các ngài thử thuốc mà ta đã không thể ăn món kẹo đậu phộng ta thích nhất nữa rồi.”
“Chỉ cần đụng vào, toàn thân liền nổi mẩn đó.”
Thẩm Yến hơi nhíu mày, nhìn kỹ trên mặt ta, đến khi trông thấy làn da trắng muốt sau dái tai đã in vết sẹo vĩnh viễn do thử thuốc để lại, mới nuốt lời trách mắng xuống.
Nhưng Vệ Chiêu thì không chịu.
“Cũng là ngươi tự chuốc lấy. Nếu không phải ngươi hại Nhược Nhược ngã ngựa, sao nàng ấy lại bị thương ở chân. Vì nàng ấy thử thuốc là ngươi thể hiện lòng thành, còn dám vu khống ngược lại, đúng là giỏi lắm.”
Ánh mắt Thẩm Yến lóe lên, môi mím chặt, cũng ngầm đồng tình với lời Vệ Chiêu.
Trong mắt ta chỉ còn lại sự châm biếm lạnh lẽo.
Trước kia, ta cũng từng vì chân Nhược Nhược bị thương mà ăn không ngon ngủ không yên, cho rằng trúng độc vì thử thuốc chỉ là báo ứng do ông trời dành cho kẻ ác như ta.
Thậm chí mang theo áy náy mà dốc lòng đối xử tốt với Tống Nhược Nhược.
Cho đến đêm hôm đó, nàng ta dùng ánh mắt lạnh lùng mà ta chưa từng thấy cùng vẻ kiêu ngạo chắc thắng hỏi ta:
“Nếu giữa ngươi và ta chỉ có thể chọn một, ngươi đoán Vệ Chiêu và Thẩm Yến sẽ chọn ai?”
Ta không hiểu, nàng ta lại cười ranh mãnh, rồi bất ngờ nhảy xuống hồ.
Sau đó co rúm trong lòng Thẩm Yến, tố cáo ta đã đẩy nàng ta xuống nước.
Chỉ trong một đêm, ta từ quý nữ rạng rỡ nhất kinh thành trở thành tội nữ bị người người nhổ nước bọt.
Ngay cả chữ khắc sau lưng, dường như cũng đang rỉ máu từng nét.
Nghĩ đến đây, ta lạnh đến mức run rẩy:
“Đúng vậy, đều là do ta tự làm tự chịu, không thể trách ai khác. Nay ta đã học được bài học, hai vị có thể để ta đi rồi chứ?”
Thẩm Yến thở dài rồi mới nhìn ta, hỏi:
“Thôi được. Đã như vậy, ngươi có nhận ra sai lầm không?”
Chương 4
8
“Còn nhớ ngày thường ta đã dạy ngươi thế nào không?”
Thân thể ta cứng đờ, ngẩng đầu nhìn người trước mặt:
“Ngay cả ngài cũng ép ta xin lỗi?”
Vệ Chiêu lớn tiếng quát ta:
“Nhược Nhược vì bị ngươi đẩy xuống nước mà thân thể tổn thương nặng, ít nhất phải điều dưỡng ba đến năm năm. Chỉ xin lỗi một câu thôi chứ có bắt ngươi lấy mạng đền, ngươi còn gì để chối từ?”
“Chẳng qua là Nhược Nhược thiện lương, không muốn làm lớn chuyện, nếu thật sự ầm ĩ đến tai đế hậu, ngươi nghĩ chúng ta còn bảo vệ được ngươi sao?”
Ta kinh hãi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trâng tráo của Vệ Chiêu:
“Không bắt ta lấy mạng đền? Vậy các ngươi chưa điều tra đã tống ta vào chiếu ngục, khiến một cô nương chưa xuất giá như ta thân bại danh liệt, mất nửa cái mạng, vậy chưa tính là lấy mạng đền sao?”

