Những ngày sau đó, ta không biết mình đã sống thế nào.
đại tẩu cũng ngã bệnh.
Ta lo liệu việc triều chính, định ra thụy hiệu cho hoàng huynh, chuẩn bị việc an táng, an ủi Hữu Hữu.
Hữu Hữu giống như ta ngày trước, đêm nào cũng ngủ không yên, thường tỉnh giấc giữa đêm mà khóc.
Ta ôm lấy thằng bé, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ngoài kia, nhẹ giọng dỗ dành cho đến khi nó ngủ lại.
Bảy ngày sau, ta dẫn theo Hữu Hữu thượng triều.
Tổng quản thái giám bên hoàng huynh công bố di chiếu của huynh.
Cụ thể ta không nhớ rõ, nhưng đại khái là truyền ngôi cho thái tử, vì thái tử còn nhỏ, nên do trưởng công chúa giám quốc.
Các đại thần phía dưới đồng loạt quỳ xuống, cùng hô vang:
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Trưởng công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Ta ngồi trên cao nhất, nhìn các đại thần đang quỳ dưới kia, cảm thấy áp lực như núi đè.
Cao quá… không khí quanh người ta cũng trở nên lạnh lẽo.
Sau buổi triều sớm, ta trở về ngự thư phòng, gọi ám vệ vào.
Ám vệ là lực lượng do phụ hoàng huấn luyện, ta và hoàng huynh mỗi người đều có mười người.
Sau khi hoàng huynh qua đời, nhóm ám vệ của huynh đều quy về dưới trướng ta.
Ta giao nhiệm vụ cho thủ lĩnh ám vệ, điều tra bằng được vì sao kẻ gian có thể thần không biết, quỷ không hay tiếp cận được hoàng huynh.
Phải điều tra rõ ràng.
Thủ lĩnh ám vệ chắp tay nhận lệnh, sau đó lui xuống.
Xung quanh lại rơi vào tĩnh lặng.
Ta nhìn về phía chậu hoa trên bệ cửa sổ—mầm hoa đã nhú lên rồi.
Vân Cẩm… chàng khi nào mới trở về… ta sắp không trụ nổi nữa rồi…
Không lâu sau, ám vệ quay lại.
Hắn hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời mang về một tin khiến ta như bị sét đánh giữa trời quang.
Ta ngồi trên ghế, toàn thân lạnh toát.
Ám vệ quỳ dưới kia báo cáo:
“Kẻ đứng sau hãm hại tiên hoàng đã tra được—là Chu thừa tướng.”
“Người này đã âm thầm qua lại với Di Quốc từ một năm trước, hối lộ quan viên trong Thượng Cung Cục, đưa nội gián vào bên cạnh tiên đế.”
“Chu thừa tướng … Chu thừa tướng …”
Ta không dám tin, lẩm bẩm.
Lại là ông ta, chính là vị tam triều nguyên lão mà ta và hoàng huynh từng nhắc tới.
Ta ngẩng đầu hỏi ám vệ:
“Hoàng huynh… có phải sớm đã biết rồi không?”
Ám vệ đáp:
“Tiên hoàng e rằng sớm đã nghi ngờ, nhưng thế lực sau lưng Chu thừa tướng phức tạp, động một thì liên lụy toàn cục.”
“Lúc ấy đang thời chiến, binh sĩ tiền tuyến vẫn đang chiến đấu sinh tử, nếu triều đình biến động, tất sẽ ảnh hưởng tới đại cục.”
Ta ngồi lặng trên ghế rất lâu, không thốt nên lời.
Tam triều nguyên lão… tam triều nguyên lão…
Lúc này, ám vệ đang quỳ bên dưới ngẩng đầu lên.
Nhìn ta, gọi:
“Chủ tử…”
Ta nhìn hắn, hỏi:
“Còn chuyện gì nữa sao?”
Ám vệ lập tức dập đầu xuống đất, giọng run rẩy:
“Thủ lĩnh Vân… Vân Cẩm…”
Vân Cẩm?! Vân Cẩm sao rồi?! Ngươi nói rõ cho ta!
Ta lao nhanh tới trước mặt ám vệ, trừng mắt nhìn hắn.
“Nô tài… một canh giờ trước nhận được tin…”
“Chu thừa tướng đã liên thủ với quan phụ trách vận lương, chặn hết lương thảo.”
“Vân tướng quân nơi sa trường không được tiếp tế, binh lính đều tử trận…”
“Vân tướng quân … cũng bị vạn tiễn xuyên tim mà chết!”
“Tin tức hiện đang bị bưng bít…”
“Di Quốc sắp đánh vào kinh thành rồi…”
“Chủ tử, người theo chúng nô tài rút lui trước đi!”
“Chúng nô tài hai mươi người, quyết tử bảo vệ người an toàn!”
Chương 6: Chiêu Chiêu (Hồi 6)
Trong đầu ta “ầm” một tiếng nổ lớn, cả người đổ sập lên bàn ngự, tấu chương đổ rơi lả tả.
Ta không ngừng cười lớn, ha ha ha ha…… ha ha ha ha.
Loạng choạng đứng dậy, ta nhìn ám vệ hỏi hắn, ngươi nói xem, chúng ta có buồn cười không.
Buồn cười đến quá mức, ha ha ha ha.
Chiến sĩ của mình còn đang đổ máu nơi sa trường, vậy mà kẻ phía sau đã sớm thành chó săn của địch rồi.
Chúng ta giống như lũ ngốc, ta giống như một kẻ ngốc thật sự.

