Thứ tôi ném vào lửa, đều là những món quà Phó Minh Trạch tặng tôi khi còn yêu nhau.

Trước đây tôi từng xem chúng như minh chứng cho tình yêu của hai đứa,mỗi món đều được tôi cất giữ cẩn thận như báu vật.

Chính vì vậy, Phó Minh Trạch mới sững sờ khi thấy tôi không chừa lại thứ gì, ném hết vào lửa như vậy.

Đối mặt với sự chất vấn của anh ta, tôi vừa khóc vừa nghẹn ngào nói:

“Chính vì là anh cậu tặng, nên tôi mới phải đốt hết! Giữ lại chỉ càng khiến tôi đau lòng, chỉ càng khiến tôi nhớ người đã không còn!”

Phó Minh Trạch bị tôi nói đến nghẹn lời, khí thế cũng dần yếu xuống:

“Nhưng… nhưng chị cũng không thể đốt hết… Ít nhất cũng giữ lại một hai món…”

“Tôi còn giữ làm gì?” – tôi lạnh lùng cắt ngang
“Người đã hóa thành tro bụi rồi, tôi có thể mong mỏi mấy món đồ chết tiệt này thay thế được một người sống sao?”

Người thân bên cạnh cũng khuyên nhủ:

“Minh Lâm à, cứ để chị dâu con đốt đi, Minh Trạch mất rồi, trong lòng chị ấy chắc là khổ sở lắm…”

Miệng của Phó Minh Trạch mấp máy mấy lần, cuối cùng chỉ có thể im lặng mà ngậm miệng lại.

Tôi nhìn biểu cảm cố gắng kiềm chế của anh ta, trong lòng lại nghĩ người thân kia đã nói sai rồi, người đau khổ nhất… không phải tôi.

8

Nửa sau buổi tang lễ, tôi không thể khóc nổi nữa nên lặng lẽ rời đi hít thở chút không khí.

Không ngờ lại vô tình nghe thấy cuộc đối thoại giữa Phó Minh Trạch và Kiều Song Song.

Kiều Song Song nói:
“Minh Trạch, anh đã quyết định thay Minh Lâm chăm sóc em cả đời, vậy sao ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo Tô Dao? Chẳng lẽ anh quên rồi, giờ anh không còn là chồng cô ấy nữa?”

Phó Minh Trạch vội vàng giải thích:
“Không phải như em nghĩ… chỉ là thấy cô ấy khóc đau lòng như vậy, anh sợ cô ấy chịu kích động quá lớn thôi.”

Kiều Song Song mím môi tủi thân:
“Nhưng người chết là Minh Lâm mà! Minh Trạch… em thật sự rất sợ… Anh đừng để em một mình được không?
Thật ra, nếu năm đó Minh Lâm không tỏ tình trước, thì có lẽ chúng ta…”

Cô ta chưa nói hết câu đã òa khóc.

Phó Minh Trạch thấy vậy thì đau lòng ôm cô ta vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.

Phải rồi.

Kiếp trước, Kiều Song Song từng lạnh mặt chỉ trích tôi là đồ không biết xấu hổ, giành chồng của cô ta.

Nhưng thực tế, cô ta luôn biết rõ người quay về là Phó Minh Trạch.

Vậy mà khi Phó Minh Trạch nói mình là Phó Minh Lâm, cô ta chẳng những không đính chính, mà còn cam tâm tình nguyện phối hợp.

Có lẽ với cô ta mà nói, người làm chồng là ai trong hai anh em cũng không quan trọng,
vì cả hai người đều yêu cô ta đến tận xương tủy.

Cũng đúng thôi, ai lại cam lòng làm góa phụ khi còn trẻ?

Chỉ đáng thương cho Phó Minh Lâm chết rồi mà đến cái bia mộ cũng không được khắc tên mình, còn người phụ nữ của anh ta thì lại lao vào vòng tay anh trai, thủ thỉ tâm tình chẳng chút do dự.

Ai biết được dưới suối vàng, anh ấy có thấy cái đầu mình bị “đội nón xanh” đến phát sáng không?

Tôi quay người rời đi, tay thò vào túi áo khẽ siết lấy quyển sổ hộ khẩu mỏng.

Để che giấu thân phận thật, Phó Minh Trạch đã dùng chính tên mình để làm hồ sơ hỏa táng.

Mà tôi… đã cầm tờ giấy chứng tử ấy đến cơ quan hộ tịch làm thủ tục thay đổi thông tin.

Tình trạng hôn nhân:
Từ “đã kết hôn”, tôi đổi thành “góa chồng”.

9

Sau tang lễ, tôi đến bệnh viện trong thành phố.

Kiếp trước, tôi chỉ phát hiện mình mang thai khi triệu chứng thai nghén đã rõ ràng.
Đứa con đó… trở thành chấp niệm sâu nhất trong đời tôi.

Nhưng đến lúc chết, tôi cũng chỉ kịp nhìn con một lần, ngay khi vừa mới sinh ra.

Coi như… giữa tôi và con, kiếp này chẳng có duyên đi.

Lần này, tôi không muốn đứa trẻ trở thành sợi dây trói buộc giữa tôi và Phó Minh Trạch nữa.

Sau khi đặt lịch hẹn làm thủ thuật xong, tôi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.

Lúc ấy, một giọng nói vang lên sau lưng khiến tôi khựng lại:

“Tô Dao?”

Tôi quay đầu, một bóng dáng khoác áo blouse trắng bước nhanh về phía tôi:

“Đúng là em rồi!”

Tôi khẽ mỉm cười, gật đầu chào người ấy:
“Chào anh, sư huynh La.”

“Lâu quá không gặp!” La Nham tỏ ra vô cùng bất ngờ và vui mừng “Em đến bệnh viện là để…”

Ánh mắt anh dừng lại ở tờ phiếu kiểm tra trong tay tôi, rồi lập tức như hiểu ra mọi chuyện, liền mỉm cười chúc mừng.

Tôi không giải thích, chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt.

Sau vài câu xã giao, tôi định cáo từ rời đi.
Thế nhưng La Nham lại chặn tôi lại:
“Anh sắp hết ca rồi, em chờ anh một lát, cùng ăn bữa cơm nhé!”

Tôi vừa định từ chối khéo, thì anh lại nói thêm một câu:
“Mẹ anh dạo này vẫn hay nhắc đến em đấy.”

Mẹ của La Nham cũng chính là cô giáo đại học của tôi.

Năm đó, khi tôi từ chối suất học cao học và nhất quyết theo Phó Minh Trạch về trấn nhỏ kết hôn, bà đã nổi giận mắng tôi là không có chí hướng…

Tôi ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng cũng không rời đi nữa.