“Vâng, chị Vi.” Tôi gật đầu, nhận lấy xấp tài liệu dày cộp, không hề tỏ vẻ bất mãn.

Chính sự ngoan ngoãn của tôi càng khiến Trương Vi thêm đắc ý.

Chắc cô ta nghĩ, tôi đã hoàn toàn bị cô ta điều khiển trong lòng bàn tay.

Những ngày sau đó, tôi trở thành người cuối cùng rời khỏi văn phòng mỗi tối.

Khi mọi người đã tan làm, đi hẹn hò, tụ tập ăn uống, thì chỉ còn góc bàn tôi vẫn còn sáng đèn.

Bên ngoài khung cửa kính lớn, ánh đèn neon của thành phố dần sáng lên, tựa như dải ngân hà rực rỡ, còn tôi thì vẫn cắm cúi giữa biển số liệu và bảng biểu, như một người thủy thủ đơn độc giữa đại dương dữ liệu.

Tăng ca không phải điều khiến tôi đau khổ, cái khổ là khi phải làm những việc vô nghĩa.

Nhưng lần này thì khác, công việc này với tôi lại cực kỳ có giá trị.

Đến rạng sáng ngày thứ ba, tôi đã phát hiện ra một sai sót chí mạng bị bỏ quên trong một góc khuất.

Đó là một tập dữ liệu khảo sát thị trường từ ba năm trước, vì lỗi trong quá trình chuyển hệ thống, một biến số quan trọng đã bị phóng đại lên… gấp một trăm lần.

Và tất cả những đề án về sau đều lấy dữ liệu sai này làm nền tảng.

Giống như xây một toà nhà trên nền móng lệch, tất cả các phân tích và mô hình được dựng lên đều chỉ là lâu đài trên cát.

Tim tôi đập mạnh, nhưng không phải vì sợ — mà là vì phấn khích.

Tôi không nói ra, cũng không vạch trần ngay.

Tôi âm thầm sửa lại lỗi sai, dựa trên dữ liệu chính xác, xóa sạch tất cả các giả thiết cũ và xây dựng lại một mô hình dữ liệu hoàn toàn mới.

Đêm khuya, văn phòng vắng lặng, chỉ còn tiếng gõ bàn phím vang vọng.

Khi hoàn thành bước cuối cùng, nhìn đường cong dự báo mượt mà và chuẩn xác hiện lên trên màn hình, tôi biết — quyền chủ động của dự án này, đã nằm chắc trong tay tôi.

“Vẫn còn tăng ca sao?”

Một giọng nói dịu dàng cất lên phía sau, kéo tôi về thực tại.

Tôi quay lại, thấy Trần Thăng đang cầm một hộp cháo hải sản nóng hổi đứng đó.

Là món cháo hải sản nổi tiếng của quán ăn yêu thích gần công ty.

“Anh…” Tôi có phần bất ngờ.

“Thấy đèn bàn em vẫn sáng, đừng cố quá.” Anh đặt hộp cháo lên bàn, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.

“Cảm ơn anh.” Tôi không từ chối lòng tốt ấy.

Cháo nóng trôi vào bụng, làm ấm cả dạ dày và trái tim tôi.

Chúng tôi nói chuyện về công việc, về cuộc sống, trong đêm tĩnh mịch ấy, một cảm xúc khó gọi tên lặng lẽ nảy mầm.

Chiều thứ Sáu, buổi họp nội bộ nhóm để báo cáo phương án.

Trương Vi trang điểm lộng lẫy, đứng trước màn chiếu, hăng hái trình bày bản đề án của mình — một bản đề án được xây dựng trên nền dữ liệu sai lệch.

Cô ta nói thao thao bất tuyệt, vẽ nên viễn cảnh thị trường rực rỡ, cứ như thể có thể giúp công ty kiếm về hàng trăm triệu chỉ trong một cái búng tay.

Tôi ngồi yên trong góc, lặng lẽ nhìn cô ta diễn xuất đầy tự tin trên sân khấu.

Đợi cô ta trình bày xong, tôi mới cắm USB vào máy chiếu.

“Về phần dữ liệu, em có một số bổ sung.”

Tôi mở bản báo cáo của mình — bản báo cáo hoàn chỉnh được sửa lỗi và dựng lại từ đầu.

Khi mô hình dữ liệu mới và biểu đồ dự báo hiện lên trên màn hình, nụ cười trên mặt Trương Vi từng chút, từng chút một, đông cứng lại.

Cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt chứa đầy kinh hoàng không thể tin nổi.

Cô ta cuối cùng cũng nhận ra: toà lâu đài lộng lẫy mà mình dày công xây dựng, đã bị tôi lặng lẽ rút đi móng từ lúc nào.

Giờ đây, nó chỉ chờ sụp đổ trong tích tắc.

04

Buổi báo cáo dự án được tổ chức tại phòng họp lớn nhất công ty, với đầy đủ sự hiện diện của sếp lớn và toàn bộ trưởng phòng các bộ phận. Không khí nghiêm túc và trang trọng đến nghẹt thở.

Trương Vi là người thuyết trình đầu tiên.

Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, rồi bắt đầu trình bày bản kế hoạch được dựng nên từ “lâu đài trên mây” của mình.

Nhưng chỉ chưa đến mười phút, đã bị trưởng phòng thị trường ngắt lời.

“Khoan đã, Trương Vi.” Anh cau mày, chỉ tay vào biểu đồ tăng trưởng đang hiện trên màn hình, “Dữ liệu này em lấy từ đâu vậy? Theo báo cáo giám sát thị trường mới nhất, quý này toàn ngành chỉ tăng trưởng chưa tới 3%, mà em dự báo tới 20%? Thế này thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.”

Mồ hôi lạnh tức thì túa ra trên trán Trương Vi.

Cô ta hoảng hốt, cuống quýt giải thích: “Không… không thể nào, em xây dựng mô hình dữ liệu dựa trên kho dữ liệu gốc của công ty mà, làm sao mà sai được…”

Trong cơn hoảng loạn, cô ta như người chết đuối vớ được cọc, lập tức đưa tay chỉ về phía tôi.

“Là Linh Du! Là cô ấy cung cấp dữ liệu cho em! Nhất định là do cô ấy đưa sai số liệu!”

Giọng cô ta cao vút, gần như phát điên, cố gắng đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu tôi — kẻ bị coi là “ma mới”.

Tức thì, tất cả ánh mắt trong phòng họp đồng loạt hướng về phía tôi.

Có hoài nghi, có dò xét, cũng có cả sự thích thú chờ xem kịch hay.

Tôi đứng dậy, bước lên bục với gương mặt bình thản.

Không vội phản bác, tôi lặng lẽ cắm USB vào máy chiếu.

“Về phần dữ liệu, tôi thực sự có một vài phát hiện mới.”

Tôi mở phần dữ liệu gốc đã bị thao túng, chỉ rõ biến số bị phóng đại lên gấp 100 lần vì lỗi kỹ thuật trong một đợt chuyển hệ thống ba năm trước.