Mẹ của Cố Dao là món chân gà ngâm ớt.

Chân gà ngâm ớt nói con gái bà không biết cảm ơn.

Bà bảo tôi cạo sạch tóc vàng của bạn cùng bàn nó, hễ phát hiện mỹ phẩm, điện thoại hay mấy thứ không lo chính sự thì vứt hết đi.

Bà còn nói mình xuất thân nông thôn, bố mẹ vì em trai mà bắt bà bỏ học, trước kia bà không có cơ hội đi học, Cố Dao có rồi mà lại không biết trân trọng.

Bố của Trương Diệu Tổ là món ếch xào cay.

Ếch xào cay nói con trai ông phản nghịch.

Ông bảo tôi chỉ cần đảm bảo thành tích của Trương Diệu Tổ tốt lên, đánh chết cũng được.

Ông còn nói ông làm lao động tay chân, bây giờ con trai không chịu học hành, chẳng lẽ sau này đi sửa xe cùng ông sao.

Mẹ của Lý Tư Tư là món bò béo canh chua.

Bò béo canh chua nói con gái bà toán không được, vật lý không được, hóa học không được, địa lý không được, sinh học cũng không được.

Bà bảo tôi điều chỉnh cho con bà một chỗ ngồi phù hợp.

Bà còn nói bà và chồng đều làm ở công ty lớn, dạo này lương thưởng đều bị cắt, con gái lại chẳng biết nghĩ cho tương lai.

6

“Cậu nghe hiểu chưa, thầy Lâm?”

“Ăn no rồi.”

“Không không, nghe rồi, nghe rồi, ợ.”

Phụ huynh thấy tôi biết điều như vậy, mùi vị trên người họ cũng nhạt đi hẳn.

“Được, nếu cậu làm không tốt, lần sau chúng tôi vẫn sẽ quay lại.”

Nghe câu này tôi cười, vậy mà còn có đồ ăn mang tận cửa tới.

Nghĩ đến vị cay thơm nồng nàn về sau, tôi vui vẻ đáp lại:

“Được được, hoan nghênh mọi người sau này cứ đến, có chuyện gì cũng có thể tìm tôi, tôi rất sẵn lòng.”

Phụ huynh tuy vẫn hoài nghi năng lực chuyên môn của tôi, nhưng lại cực kỳ hài lòng với thái độ của tôi.

Tiễn họ đi xong, tôi xoa xoa bụng, chuẩn bị đi thăm mấy món rau nhỏ đáng yêu của mình.

Kết quả vừa bước vào cửa, tôi liền không dám tin mà đóng sập cửa lớp lại.

Hình như tôi bị ngộ độc thực phẩm rồi.

Vừa đắng vừa ngọt, đắng như thuốc Đông y nấu khét, ngọt như trái cây chín quá độ.

Để xác nhận phỏng đoán của mình, tôi sang lớp bên cạnh.

Sau đó tôi chưa chịu thua, lại mở cửa lớp mười, mười giây sau tôi quyết định quay lại lớp bên cạnh xem tiếp.

Tôi đi một vòng, thăm hết tất cả các lớp trong khối.

Cuối cùng tôi hít sâu một hơi, lần nữa mở cửa lớp mười, xác nhận mình không hề bị ngộ độc thực phẩm.

Vẻ mặt tôi nghiêm trọng, bước lên bục giảng.

Nhìn đám học sinh bên dưới đang ngẩn người, vẽ vời, đọc tiểu thuyết, chơi điện thoại.

Tôi cau mày, ghét bỏ nói:

“Các em đúng là lớp tệ nhất mà tôi từng gặp, may mà tôi đã ăn no rồi mới tới.”

Dưới bục giảng, Trương Diệu Tổ cười khẩy một tiếng.

“Thầy nói cũng cũ mèm quá rồi.”

“Giáo viên nào cũng nói vậy.”

“Vậy thì trong hệ thống đánh giá của thế tục và của tôi, các em đều tiêu tùng cả rồi.”

7

Tôi đảo mắt nhìn quanh, hơi bực bội bước từng bước tới trước mặt Trương Diệu Tổ.

“Em đứng lên.”

Trương Diệu Tổ đứng dậy, không phục mà trừng mắt nhìn tôi.

“Thầy ơi, thủ đoạn phạt của thầy cũng quê mùa quá, thầy không nghĩ em sợ đứng phạt đấy chứ.”

Tôi liếc cậu ta một cái, rút luôn cái ghế của cậu ta đi.

Sau đó quay về bục giảng, ngồi xuống.

Trường này nghèo thật, còn nghèo hơn cả trước kia của tôi.

Đến ghế cho giáo viên cũng không chuẩn bị, thậm chí rơm cũng không cho lót.

Nghe đồng nghiệp nói, mùa hè trường không có điều hòa, quạt cũng không bật, còn không có đá lạnh.

Học sinh than phiền buổi tối không biết là nóng đến ngất hay là ngủ thiếp đi.

Nghèo thế mà hòn đá ngoài cổng lại đáng giá cả triệu.

Cái hòn đá rách đó chẳng lẽ là pháp bảo gì sao?

Tôi nghĩ nghĩ, không đúng, mấy chỗ bất hợp lý này hẳn là do con người cố ý thiết kế.

Tinh diệu, thật là tinh diệu.

Tôi vẫn phải học hỏi nhiều hơn mới được.

Xem người ta giỏi tra tấn người thế nào kìa.

Haiz, tôi tự thấy mình kém xa.

Nghĩ vậy, tôi ngẩng đầu nhìn đám học sinh đang trợn tròn mắt nhìn tôi.

“Nhìn cái gì mà nhìn, không biết tự tìm chút việc để làm à?”

“Lớp bên cạnh không cần giáo viên nói, tự biết tìm đề toán ra mà hành hạ bản thân.”

“Còn các em thì giỏi tìm niềm vui thật, không chịu ăn khổ chút nào, ngọt quá rồi.”

Tôi vừa dứt lời, Trương Diệu Tổ đã tức tối bước tới trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống.

“Thầy không phải định nói là em không xin lỗi thì thầy không giảng bài đấy chứ.”

“Nói em làm lãng phí thời gian của cả lớp.”

“Đừng có dùng chiêu đó với em, em không quan tâm đâu.”

Ồ? Hóa ra còn có thể liên lụy cả lớp như vậy.

Không có quan hệ huyết thống cũng được à? Lại học thêm một chiêu.

Chỉ là tôi hơi không hiểu, vì sao không giảng bài lại có thể trở thành một hình phạt.

Tôi khó hiểu hỏi:

“Tôi không giảng bài, sao các em lại sốt ruột, các em chẳng phải không muốn học sao?”

Trương Diệu Tổ không trả lời được, tôi cũng lười so đo.

“Thôi được, giáo án của tôi còn chưa viết đến đây, nên tiết này các em muốn làm gì thì làm.”

Nói xong tôi gục xuống bục giảng ngủ luôn.

Không biết vì sao, cứ vào lớp là tôi lại buồn ngủ, có lẽ là say cơm.

Bên dưới học sinh mang vẻ mặt như trật tự thường ngày đã sụp đổ.

Bình thường họ làm gì cũng bị giáo viên quản.

Bây giờ giáo viên ngủ ngon lành trên bục giảng, còn nghe thấy cả tiếng ngáy, ngược lại lại không biết phải làm gì.

Đến khi chuông tan học vang lên, tôi duỗi người đứng dậy, phía dưới thật sự có vài học sinh đang làm bài toán.

Thấy tôi tỉnh, còn lén liếc nhìn sắc mặt tôi.

Tôi gật đầu, tránh Trương Diệu Tổ rồi quay về văn phòng.

Nghe nói tiết sau, giáo viên nhìn thấy Trương Diệu Tổ như tượng đá ngủ cạnh bục giảng, lại bắt cậu ta đứng phạt thêm một tiết nữa.