KHÔ MỘC GẶP XUÂN, TA GẶP CHÀNG

KHÔ MỘC GẶP XUÂN, TA GẶP CHÀNG

Năm thứ hai ta gả vào phủ Hầu, nam nhân từng bỏ rơi ta vì người khác – Hà Thỉnh Xuyên – lại đường đột mang sính lễ đến tận cửa.

Hắn nói: “Ngưng Ngưng, ta từng bảo chỉ cần nàng thông suốt, không làm khó Nhược Nhược nữa, ta sẽ đón nàng vào phủ làm bình thê. Nay hai năm đã qua, cơn giận kia của nàng há chẳng nên tiêu tán rồi ư? Ba hôm nữa chính là bách nhật đại hỉ của ta cùng Nhược Nhược. Khi ấy đôi ta kết thành lương duyên, cũng xem như song hỷ lâm môn.”

Ta khẽ cong môi cười lạnh.

Để ta – nguyên phối danh chính ngôn thuận – đi đề hỉ cho nữ nhân cướp phu quân của mình. Hội họa nào hắn cũng dám vẽ ra!

Ta chống tay lên chiếc bụng đã hơi nhô, thong thả nói: “Ngươi tốt nhất nên cút đi cho nhanh, nếu không, ta không dám hứa sẽ không có tai ương gì xảy đến.”

Tần Dục quả là loài dã cẩu điên cuồng, nếu để hắn biết ta còn chút tình cảm hay sợ hãi nào dành cho hắn, e rằng hắn sẽ lột sạch thể diện cuối cùng của ta.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]