17
Tôi muốn đến bệnh viện thăm Phi Phi.
Vệ Thư Tình từ chối.
Tôi cố gắng giải thích:
“Tô Duệ nói, chính Phi Phi không chịu nắm tay cô ấy.”
“Đây chỉ là một tai nạn.”
Giọng của Vệ Thư Tình lạnh lùng chưa từng có.
“Nhưng Phi Phi nói, vợ anh đi được vài bước thì tự buông tay con bé.”
“Không thể nào!”
Tôi vô thức bênh vực Tô Duệ.
“Cô ấy làm thế thì có lợi ích gì?”
Vệ Thư Tình cười khẽ, giọng chua chát:
“Tô Duệ muốn chiếm lấy anh.
Còn con trai cô ta chỉ muốn anh làm ba của một mình nó.
Thôi bỏ đi, dù tôi có nói gì, anh cũng chẳng tin.
Một khi trong lòng đã thiên vị, người ta sẽ vô thức bảo vệ kẻ mình để tâm hơn.
Đừng đến bệnh viện nữa, mẹ con tôi không muốn gặp anh.”
Tôi định nói thêm.
Nhưng Vệ Thư Tình đã chặn số tôi.
Tôi không tin.
Lập tức tìm Tô Duệ đối chất.
“A Tiêu, sao anh có thể nghi ngờ em chứ?
Đó là một mạng người! Em cũng là một người mẹ, đâu thể làm chuyện như vậy được.”
Cô ấy nói đầy cảm xúc, như thể bị tổn thương ghê gớm.
“Trẻ con không biết nói dối, nhưng đôi khi lại hay tưởng tượng.
Anh xem, Triết Triết đôi lúc cũng vậy, khiến người ta dở khóc dở cười.”
Thấy tôi vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
Tối hôm đó, Tô Duệ mặc bộ đồ ngủ thỏ ngọc, đường cong cơ thể hiện rõ, hết sức quyến rũ.
Cô ấy làm mọi cách để lấy lòng tôi.
“A Tiêu, em hiểu nỗi khổ của anh.
Vì em và Triết Triết, anh bị người ta bàn ra tán vào sau lưng.
Nhưng tình yêu chân chính không sai.
Chỉ cần chúng ta càng ngày càng hạnh phúc, chắc chắn có thể khiến những kẻ không hiểu chuyện phải câm nín.”
Đúng vậy.
Người ta có thể ám ảnh cả đời với những thứ mà thời niên thiếu không có được.
Tôi may mắn là đã có được.
Nên tôi nên tin vào Tô Duệ.
18
Tiệc kỷ niệm thành lập công ty được tổ chức ở một khách sạn bảy sao.
Tô Duệ khoác tay tôi, công khai xuất hiện.
Cô ấy muốn tất cả mọi người biết rõ thân phận bà chủ của mình.
Nhưng miệng lưỡi thiên hạ đâu phải thứ có thể ngăn được.
“Nghe chưa? Thư ký Tô đã hất văng vợ cũ của tổng giám đốc, giờ còn nhăm nhe kiểm soát tài chính công ty.”
“Chứ còn gì nữa! Trước đây, phu nhân của tổng giám đốc hiền lành lắm, lần nào đến công ty cũng mang trà chiều cho nhân viên.”
“Bây giờ thì sao? Người này ỷ quyền làm càn, đi trễ trừ lương, ai ăn vặt mà không chia cho con trai cô ta cũng bị trừ lương luôn.”
Bản chất của Tô Duệ là kiêu ngạo.
Cô ấy tự hào về nhan sắc của mình, lại rất thích hư vinh.
Trong mắt cô ấy, những người không nịnh nọt hay tâng bốc cô ấy đều là đang khinh thường cô ấy.
Tôi không muốn nghe Tô Duệ than phiền về việc nhân viên nào lại dám thiếu tôn trọng cô ấy.
Chỉ tập trung mời rượu các đối tác đến tham dự buổi tiệc.
Trong đám đông, có người nói rằng bên hội trường kế bên, tập đoàn Phó Thị cũng đang tổ chức tiệc.
Tôi muốn thử tranh thủ thêm một cơ hội.
Biệt thự đã hứa với Tô Duệ vẫn chưa mua.
Cô ấy làm ầm ĩ lên.
Tôi đành tạm thời mua cho cô ấy một chiếc Maserati trước.
Không ngờ, tôi lại gặp Vệ Thư Tình.
Cô ấy đã hoàn toàn rũ bỏ hình ảnh của một bà nội trợ, trở nên rạng rỡ và đầy khí chất.
Xuất hiện trước công chúng với sự tự tin, trò chuyện với mọi người một cách chuyên nghiệp.
Tôi chợt nhớ lại, hồi mới khởi nghiệp, cô ấy nhút nhát biết bao.
Nhưng lại dùng năng lực chuyên môn để thuyết phục công ty đối tác, giành về cơ hội hợp tác.
Rõ ràng không thể uống rượu, nhưng vẫn cố gắng nâng ly hết lần này đến lần khác.
Giống như đêm đó, cô ấy lái xe trong trời bão tuyết để đến đón tôi.
Mệt đến mức ngủ gục trên ghế phụ, nhưng vẫn cầm chặt tài liệu thẩm tra công ty đối tác trong tay.
Tô Duệ thì không bao giờ làm vậy.
Cô ấy chưa từng đi đón tôi, chỉ nói rằng Triết Triết đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, cần ngủ đúng giờ vào lúc chín giờ tối.
Dù tôi có uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, cô ấy cũng chỉ bảo tôi tự đi bệnh viện khám, còn mình thì đi ngủ sớm để giữ nhan sắc.
Không có sự so sánh thì không có tổn thương.
Bất giác, tôi nhớ lại.
Bảy năm trước, đúng lúc tôi về đến nhà, tuyết bắt đầu rơi.
Nhìn Vệ Thư Tình đang ngủ say.
Tôi từng có ý nghĩ muốn cùng cô ấy đi đến bạc đầu.
Nhưng có vẻ như tôi đã đánh mất một thứ quan trọng nào đó.
19
Khi Tô Duệ một lần nữa quẹt sạch thẻ của tôi để đăng ký lớp học piano ba nghìn một buổi cho Triết Triết.
Tôi không kìm được mà tỏ vẻ khó chịu.
“Thằng bé đến vị trí nốt C trung tâm còn nhớ sai, có cần học lớp đắt như vậy không?”
“A Tiêu, anh không hiểu rồi. Học nghệ thuật thì nhất định phải có nền tảng vững chắc.”
Lớp vẽ của Phi Phi hai trăm một buổi, Vệ Thư Tình còn thấy đắt.
So với Triết Triết chẳng có chút năng khiếu nào,
Ít nhất, Phi Phi đã giành được vài giải thưởng lớn dành cho thiếu nhi.
“Triết Triết sắp về rồi, đừng tỏ ra khó chịu như vậy!
Biệt thự chưa mua, em đã cùng anh đi đăng ký kết hôn rồi.
Anh là ba nó, đương nhiên phải gánh vác toàn bộ học phí và chi tiêu của nó.”
Đúng vậy.
Thời gian Phi Phi nằm viện.
Thấy tôi mất tập trung, Tô Duệ chủ động đề nghị có thể hoãn việc mua biệt thự lại, trước mắt cứ đăng ký kết hôn trước.
Tôi không muốn cả hai bên đều trống rỗng.
Trong trạng thái lơ lửng, tôi đã đi đăng ký.
Cầm quyển sổ đỏ mới trên tay, nhưng lại không cảm thấy niềm vui khi cưới được “nữ thần” của mình.
Ngược lại, sau khi mang danh phận “bà Lục”, Tô Duệ quẹt thẻ càng mạnh tay hơn.
Trong nhà chất đầy túi xách và quần áo hàng hiệu.
Tôi thực sự không hiểu.
Một chiếc váy ngắn giá hơn 188 triệu, có cần thiết phải mua ba màu cùng lúc không?
Lúc kết hôn với Vệ Thư Tình, tôi chẳng có bao nhiêu tiền.
Chỉ tặng cô ấy một chiếc đồng hồ Baby’s Breath giá 999 nghìn.
Vậy mà cô ấy vui mừng suốt bao ngày.
Suốt mấy năm kết hôn, vẫn luôn đeo nó.
Bây giờ đem ra so sánh mới thấy.
Việc cưới người phụ nữ mình yêu về nhà lại đắt đỏ hơn rất nhiều lần.
Chẳng lẽ, đây chính là thứ người ta gọi là “tình yêu vô giá”?
20
Có một người mẹ tiêu tiền không chớp mắt.
Triết Triết dĩ nhiên phải có dụng cụ học tập tốt nhất.
Thằng bé mang đến trường khoe khoang.
Hôm đó, trường gọi phụ huynh đến.
Tô Duệ từ trước đến nay luôn coi trọng chuyện của Triết Triết.
Cô ấy lập tức báo cho tôi.
Giáo viên nói, bộ bút cao cấp của Triết Triết bị trộm mất, nhưng người kia không chịu nhận.
Triết Triết tức giận đến mức đánh bạn, suýt nữa dùng bút đâm vào mắt bạn học.
Nhìn thấy Vệ Thư Tình cũng đến.
Tôi cảm thấy bất an.
Triết Triết lao thẳng vào lòng tôi.
“Ba ơi, ba nói bút này là mang từ nước ngoài về, chắc chắn người khác không có.
Lục Phi Phi lúc nào cũng thích giành đồ của con.
Cô ấy không giành được ba làm ba mình, nên mới đi ăn trộm bút của con!”
Phi Phi bật khóc nức nở:
“Con không phải là kẻ trộm!
Ba Phó biết con thích Thỏ Cảnh Sát nhất, nên đặc biệt mua tặng con!”
Ba Phó?
Con gái của tôi, sao có thể gọi người đàn ông khác là “ba”?
Một cơn giận bùng lên trong lòng.
Nhưng nhìn thấy dấu tay đỏ rực trên mặt Phi Phi.
Tôi bỗng nghẹn lời, không biết phải nói gì.