21
Tô Duệ sợ chuyện này ầm ĩ quá sẽ ảnh hưởng đến Triết Triết, vội vàng kéo nhẹ tay áo tôi.
Hai đứa trẻ đều là con tôi.
Một nhà, hà tất phải tính toán nhiều như vậy?
Cùng lắm thì đóng cửa dạy dỗ riêng.
Tôi nhìn con gái, nhẹ giọng dỗ dành:
“Phi Phi, anh Triết Triết hiểu lầm con.
Ba sẽ bảo anh xin lỗi con, con tha thứ cho anh được không?”
Phi Phi hoàn toàn phớt lờ tôi.
Coi tôi như không khí.
Sao có thể như vậy?
Bao nhiêu lần trước, tôi đứng về phía Triết Triết, con bé đều chưa từng giận tôi.
Chắc chắn là do Vệ Thư Tình nói xấu tôi sau lưng.
Nhưng lúc này không phải lúc truy cứu.
Lỡ danh tiếng của Triết Triết bị hủy hoại, thằng bé còn làm sao tiếp tục học ở đây?
Tôi nhìn Vệ Thư Tình, cố gắng hòa giải:
“Triết Triết chỉ là trẻ con, Phi Phi cũng không bị thương nặng, hay là bỏ qua đi!”
“Bỏ qua?”
Vệ Thư Tình ôm chặt con gái, ánh mắt đầy xót xa:
“Lần trước, mẹ của con trai anh suýt nữa hủy hoại con gái tôi, tôi còn chưa tính sổ.
Lần này, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho con trai anh!”
Cô ấy yêu cầu nhà trường trích xuất camera.
Hình ảnh rõ ràng ghi lại cảnh Triết Triết tự dưng chạy sang lớp Phi Phi gây sự.
Nhìn thấy con bé có cây bút giống mình, liền lao đến tát con bé một cái.
Không cần phân bua, giật bút, còn định đâm vào mắt nó.
May mà Phi Phi có nhiều bạn tốt.
Các bạn xung quanh kịp thời can ngăn.
Tôi choáng váng.
Tô Duệ chỉ biết ôm con trai, liên tục an ủi.
Thúc giục tôi mau chóng dàn xếp ổn thỏa.
22
Vệ Thư Tình đã báo cảnh sát.
Cô ấy thẳng thừng phơi bày mối quan hệ giữa tôi và Tô Duệ trước mặt tất cả mọi người, không hề nể nang.
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào khinh miệt:
“Ba của Triết Triết ngày nào cũng đưa nó đi học, không ngờ lại là cha ruột của Phi Phi.”
“Phi Phi tội nghiệp quá! Mỗi lần thấy ba ruột đưa đón con trai người khác mà bỏ mặc mình, chắc đau lòng lắm.”
“Trên đời sao lại có người cha như vậy? Cưng chiều con trai của kẻ thứ ba mà không hề quan tâm đến con gái ruột.”
“Có gì đâu mà lạ? Có mẹ kế thì sẽ có cha dượng thôi!”
Không.
Không phải như vậy.
Tôi chỉ thấy mẹ con Tô Duệ đáng thương nên muốn quan tâm họ nhiều hơn một chút.
Nhưng Vệ Thư Tình không thấy vậy.
Cô ấy đặt một xấp tài liệu trước mặt tôi.
Bên trong là toàn bộ nội dung những lá thư đe dọa và lưỡi dao mà Tô Duệ nhận được trước khi tôi ly hôn.
Người đứng sau tất cả lại chính là cô ta.
“Lục Tiêu, tôi đã điều tra ra anh đã bí mật chuyển tài sản trước khi ly hôn để mua nhà cho nhân tình.
Ban đầu tôi không định vạch trần, chỉ muốn giữ thể diện.
Nhưng vì hai mẹ con tiện nhân đó, anh đã làm tổn thương con gái tôi hết lần này đến lần khác.
Phi Phi là giới hạn cuối cùng của tôi.
Anh có thể không cần con bé, nhưng nó là sinh mạng của tôi, tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại nó.”
Sao tôi có thể không cần Phi Phi được?
Tôi chỉ nghĩ rằng, dù thế nào đi nữa, con bé vẫn là con tôi.
Dù tôi có quay đầu bất cứ lúc nào, nó vẫn luôn ở đó đợi tôi.
Tay tôi run rẩy, nhìn chằm chằm vào những bằng chứng về vở kịch mà Tô Duệ đã tự đạo diễn.
Không thể tin vào mắt mình.
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.
Là ảnh chụp màn hình tin nhắn trò chuyện.
Tô Duệ gửi cho Vệ Thư Tình sau khi chúng tôi đăng ký kết hôn, cố tình khiêu khích:
【Sau này bảo con gái cô ít liên lạc với chồng tôi thôi.】
【Anh ấy thà cứu con trai tôi, chứ không cần con gái cô.】
【Hai mẹ con cô cộng lại cũng không bằng một nửa ngón tay của tôi và con trai tôi trong lòng anh ấy.】
Vệ Thư Tình chỉ đáp lại một câu ngắn gọn:
【Cô tưởng ai cũng thích nhặt lại rác cũ thối rữa như cô chắc?】
Sao có thể như vậy?
Vệ Thư Tình chẳng phải rất yêu tôi sao?
Vậy mà lại ví tôi như rác rưởi?
23
Về đến nhà.
Mắt Tô Duệ lập tức ngấn đầy nước.
“A Tiêu, em không cố tình lừa anh.
Chỉ là… em quá khao khát được ở bên anh.”
Một màn diễn quá vụng về.
Vậy mà trước đây tôi lại tin tưởng tuyệt đối.
Chỉ cần cô ta rơi nước mắt, tôi sẽ mềm lòng ngay lập tức.
Nhưng sau khi biết được sự thật.
Tôi không kiềm chế nổi, giáng mạnh một cái tát vào mặt mình.
Chỉ vì một người đàn bà dối trá.
Tôi đã hiểu lầm Vệ Thư Tình, bỏ mặc con gái không lo.
Tô Duệ níu lấy tay tôi, van nài:
“Xin anh đừng làm tổn thương chính mình.
Chúng ta đã kết hôn rồi, sau này cứ sống thật tốt cùng nhau, cả nhà ba người.
Luật sư mà Vệ Thư Tình tìm đến, nghe nói là đội ngũ pháp lý mạnh nhất của tập đoàn Phó Thị.
Nếu cô ta thật sự muốn kiện đòi lại tài sản, số tiền đó sẽ không nhỏ đâu.”
Hóa ra, điều Tô Duệ quan tâm không phải là tôi.
Cô ta chỉ lo tiền của tôi sẽ bị vợ cũ đòi lại.
24
Tô Duệ ôm chặt tôi từ phía sau.
Cơ thể nóng bỏng dán sát vào lưng tôi.
Lần đầu tiên, tôi từ chối cô ta.
Triết Triết biết mình đã sai.
Lần đầu tiên không cần ai dỗ dành, ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm bài tập.
Gặp câu hỏi không hiểu, nó chạy đến bên tôi, ngước mắt hỏi:
“Ba ơi, có thể dạy con không?
Con biết lỗi rồi, sau này sẽ không bắt nạt Phi Phi nữa.”
Tôi theo thói quen đưa tay định xoa đầu thằng bé.
Nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Phi Phi né tránh tôi trong buổi họp phụ huynh hôm đó.
Gương mặt nhỏ bé lạnh lùng, xa cách.
Cảm giác nhói đau chạy dọc lồng ngực.
Bàn tay tôi khựng lại giữa không trung.
Một lúc lâu sau, tôi lặng lẽ rút tay về.
Ngôi nhà này, tôi bắt đầu cảm thấy không muốn ở lại nữa.
25
Viện dưỡng lão gọi điện, nói mẹ tôi bị ngã.
Tôi không nhớ lần cuối mình đến thăm bà là khi nào.
Trước đây, Vệ Thư Tình luôn là người thanh toán viện phí, mỗi tháng ghé qua hai, ba lần.
Còn tôi thì bận kiếm tiền, bận tiếp khách.
Khi tôi mới sáu tháng tuổi, bố tôi ngoại tình, rồi gặp báo ứng—bị tai nạn xe rơi xuống sông mà chết.
Mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn, không có khả năng giúp đỡ tôi nhiều hơn.
Tôi vừa đi học, vừa làm thêm để tự trang trải đại học.
Giành được rất nhiều học bổng.
Sau khi bị Tô Duệ lừa dối.
Mẹ tôi giận dữ mắng tôi bị sắc đẹp làm mờ mắt, đến tận trường vung tay tát cô ta mấy cái.
Về nhà, bà còn nói Tô Duệ vừa nhìn đã biết là loại hồ ly tinh, cấm tôi qua lại với cô ta.
Tôi không muốn nghe mẹ sỉ nhục Tô Duệ.
Đã rất lâu không về nhà.
Mãi đến khi cưới Vệ Thư Tình.
Cô ấy không xinh đẹp bằng Tô Duệ.
Nhưng là một người vợ hiền, một người mẹ tốt.
Mẹ tôi tuy mạnh mẽ nhưng lại rất thích cô ấy.
Những năm bà ốm đau, chính Vệ Thư Tình là người bận trước bận sau chăm sóc.
Sau khi hồi phục, mẹ tôi không muốn trở thành gánh nặng cho chúng tôi, tự nguyện vào viện dưỡng lão.
Vệ Thư Tình vẫn thường đưa con gái đến thăm bà.
Nhưng từ sau khi ly hôn, cô ấy chưa từng quay lại.
Mẹ nắm lấy tay tôi, thở dài:
“Chắc chắn con đã làm gì đó khiến Thư Tình đau lòng, nên nó mới không đến gặp mẹ nữa.
Cả Phi Phi nữa, con bé ngoan như vậy, mà cũng không còn gọi điện cho bà.”
Tôi nghĩ đến dáng vẻ ngày càng bận rộn, ngày càng rạng rỡ của Vệ Thư Tình.
Trong lòng bỗng dâng lên một tia hy vọng.
Cô ấy chưa từng nói với mẹ chuyện ly hôn.
Có phải nghĩa là… cô ấy vẫn đang đợi tôi quay về không?
Vệ Thư Tình rất coi trọng chữ hiếu.
Nếu mẹ tôi ra mặt cầu xin.
Cô ấy có thể nào sẽ động lòng?
Sẽ tha thứ cho tôi một lần nữa?
26
Tôi ôm tâm tư riêng.
Đẩy xe lăn, đón mẹ về nhà.
Trước đây, Vệ Thư Tình là một nàng dâu hoàn hảo.
Tìm thầy tìm thuốc, chăm sóc chu đáo.
Chưa từng than phiền lấy một lời.
Nhưng Tô Duệ thì hoàn toàn không chấp nhận.
Cô ta lớn tiếng cãi vã ngay trước mặt tôi:
“Lục Tiêu, ở nước ngoài, con cái đủ mười tám tuổi thì phải sống độc lập.
Căn nhà này là anh mua cho em, không có sự cho phép của em, sao anh có thể để một người ngoài vào ở?”
Mẹ tôi sững sờ:
“Lục Tiêu, con hồ ly tinh này là thế nào?
Còn con dâu ngoan của mẹ, Vệ Thư Tình đâu rồi?”
“Chồng à, anh với vợ cũ ly hôn lâu vậy rồi, sao ngay cả mẹ anh cũng không biết?
Có phải trong lòng anh chưa từng thực sự đặt em vào vị trí quan trọng?”
Ánh mắt độc địa của hai người phụ nữ giao nhau giữa không trung.
Cứ như thể chỉ muốn xé nát đối phương.
Triết Triết ghét mùi của người già trên người mẹ tôi.
Lấy bình xịt khử trùng, phun thẳng vào bà.
Mẹ tôi bị bệnh phổi, chân tay cũng không còn linh hoạt.
Bà ho sặc sụa.
Hồi trẻ bà là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Về già vẫn như một con sư tử già đầy giận dữ.
Bà quát lớn với Tô Duệ:
“Đồ đàn bà độc ác!
Cô đã hủy hoại A Tiêu một lần, giờ còn muốn phá hủy nốt nửa đời sau của nó?
Cút ra khỏi nhà tôi ngay!”
Tô Duệ không chịu thua:
“Bác gái, năm xưa bác đến tận trường học chặn đường cháu, còn tát cháu trước mặt bao nhiêu người.
Tiếc là con trai bác yêu cháu, tên trên sổ đỏ là của cháu.
Nếu có ai phải cút, thì đó là bác!”
Mẹ tôi tức đến mức môi run lên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Thật không ngờ.
Sau khi cầm trong tay giấy đăng ký kết hôn, Tô Duệ lại thay đổi thành một con người khác.
Sau khi tôi dừng hết các lớp học đắt đỏ của Triết Triết, thái độ cô ta càng lúc càng khó chịu.