Mọi chuyện yên ổn trở lại, ta cũng yên tâm chuẩn bị xuất giá.

Tuy từng là quả phụ một đời chồng, nhưng nhà họ Mộc chẳng để bụng, phụ mẫu ta cũng chẳng cố chấp, ta được làm một tiểu nương tử chuẩn bị về nhà chồng trong hân hoan vui vẻ.

Việc sắm sửa hồi môn trở thành công chuyện lớn nhất hiện tại.

Nào ngờ, hôm ấy vừa bước ra cửa, liền thấy Vương Đào chạy đến tận trước cổng phủ ta, làm ta giật nảy mình, vội vã lùi lại vào bên trong.

Gia đinh lanh tay lẹ mắt, lập tức đóng sập cửa lại.

Vương Đào ở ngoài lớn tiếng gào:

“Tống tiểu thư! Ngươi tưởng Mộc Gia Thần thật lòng thương ngươi sao? Không phải! Hoàn toàn không phải! Ngươi có mệnh ‘vượng phu’, ai cưới ngươi đều đắc quan tiến chức! Hắn chỉ vì biết mệnh cách của ngươi mà tới, hoàn toàn không phải vì yêu ngươi!”

Ta hận không thể nhặt lấy viên đá xanh ngoài sân nhét vào miệng hắn, đập nát cái hàm răng bẩn thỉu ấy.

Kiếp trước, dù chậm gả Mộc Gia Thần hai năm, nhưng chưa từng bị hạng người như Vương Đào dây dưa quấy nhiễu. Nay bởi tai họa Triệu Tuyết Thanh gây nên, lại rước phải tên vô sỉ này.

Vương Đào như kẻ phát cuồng:

“Mộc Gia Thần thì hơn ta ở điểm nào? Nói về dung mạo, Vương Đào ta chẳng phải cũng phong thần tuấn lãng? Nói về tài học, chẳng lẽ ta không phải lời lẽ như châu ngọc? Tống tiểu thư! Ta cũng phong lưu tiêu sái, ta cũng dùi mài khổ học, sao ngươi chọn hắn mà không chọn ta?”

Nghe hắn nói, ta buồn nôn từng trận từng hồi.

Vương Đào cứ như một phụ nhân lắm điều, hắn khổ sở không phải vì yêu thương gì ta, mà là mất đi một cái “mệnh vượng phu” giúp hắn thăng quan tiến chức.

Khi một nam nhân vì lợi ích thực tế mà phải ganh đua với kẻ khác, hắn cũng sẽ biến thành một oán phụ. Nhưng hắn không hề biết, cái gọi là “vượng phu mệnh” chỉ là lời đồn nhảm, còn Mộc Gia Thần vốn chưa từng đấu với hắn.

Ta cùng Mộc Gia Thần là bởi chân tình chọn lấy nhau, tuyệt chẳng phải vì mệnh lý phù hoa nào.

Vương Đào cứ gào gào ở ngoài cửa, phụ thân tức giận quát gia đinh đuổi hắn đi. Nhưng hắn đã hết sỉ diện, nằm lăn ra đất chẳng chịu đi, bộ dạng cứ như “các ngươi làm gì được ta”.

Người bu quanh xem càng lúc càng nhiều.

Phụ thân nổi trận lôi đình:

“Không thể nhịn nữa! Khiêng hắn đi, ném ra chỗ xa xa cho khuất mắt!”

Thế nhưng, còn chưa kịp để người nhà bắt lấy Vương Đào, gia đinh nhà họ Vương đã vây chặt hắn lại, hắn còn lớn tiếng kêu la, hô to “giết người rồi, giết người rồi”. Miệng không ngừng la lối:

“Tống tiểu thư! Mộc Gia Thần chỉ vì mệnh ‘vượng phu’ của nàng mà cưới nàng, căn bản không hề thật tâm!”

Nhà họ Tống ta, từ kiếp trước đến kiếp này chưa từng gặp qua loại người vô sỉ đến thế, nên quả thật không có kinh nghiệm đối phó.

Đúng lúc ấy, nha dịch của phủ Kinh Triệu Doãn kéo tới. Vương Đào cứng cổ chất vấn:

“Sao hả? Ta phạm pháp rồi chắc? Ta có đụng đến điều khoản nào trong luật không?”

“Vương công tử, chúng ta đã bắt được một lão đạo sĩ lừa đảo, nghe nói công tử cũng là nạn nhân, muốn mời công tử đến làm chứng.”

“Làm chứng? Làm chứng cái gì?”

“Lão đạo ấy khai, có người trả bạc thuê y lừa công tử rằng Tống tiểu thư có tướng ‘vượng phu’, cưới nàng sẽ được công danh phú quý.”

Vương Đào nghe xong, ngây ra như phỗng, như tượng gỗ không hồn.

“Có người trả bạc? Ai trả bạc?!”

Nha dịch không trả lời, nhưng hắn đâu phải đồ ngu.

Vương Đào suy nghĩ hồi lâu, rồi đập đùi khóc lớn:

“Thì ra là thế! Nhất định là Triệu Tuyết Thanh bỏ tiền ra thuê! Nàng ta một lòng muốn gả cho Mộc Gia Thần, nên mới bày mưu lừa ta nhảy vào cuộc, mục đích chỉ là để phá hoại hôn sự của Mộc Gia Thần với Tống Cẩm Lan! Ta… ta thật quá thảm! Hoá ra không có cái gọi là ‘vượng phu mệnh’, vậy ta khổ sở vì cái gì kia chứ!”

Ta nghe vậy, vừa tức vừa hả lòng hả dạ.

Đáng đời! Quả là ông trời có mắt, phủ Kinh Triệu Doãn bắt lão đạo sĩ kia nhanh như chớp.

Vương Đào bán tín bán nghi: