【Chỉ cần có ta, trong lòng Mộc ca ca làm sao còn chỗ cho ai khác?】

Lòng ta chợt nhói, buồn đến chua xót.

Nhưng ta lại không có lý do, cũng chẳng có cách nào, để ngăn cản hết thảy những điều này.

Trước khi thành thân, ta chưa từng gặp Mộc ca ca, chúng ta là chân chính mù hôn mù gả, bởi vậy hiện giờ, hẳn là hoàn toàn xa lạ.

Kiếp trước, đường ca và huynh ấy đồng môn, muốn sắp xếp cho ta và huynh gặp mặt một lần trước khi thành hôn, nhưng ta đều cự tuyệt.

Khi ấy trong lòng chỉ nghĩ, nếu không gả cho huynh ấy, thì còn có thể gả cho ai?

Gặp rồi, nếu chẳng thích, làm sao lên được kiệu hoa?

Nếu quá thích, sinh ra trăm điều trông ngóng, mà huynh ấy lại cả đời không quên cố nhân, chẳng phải chỉ tự chuốc phiền não?

Khi huynh ấy vén khăn voan, ta trông thấy một gương mặt tuấn tú văn nhã, tim ta cũng không kìm được mà đập nhanh vài phần.

Thiếu nữ nào lại không yêu mỹ thiếu niên?

Ta rất vui mừng.

Huynh ấy cũng cười, bảo rằng: “Đường ca nàng thường tán dương nàng, quả nhiên lời nào cũng chẳng hư ngôn.”

Ta cố kiềm lòng, cúi đầu, tỏ ra trấn định như chẳng chút gợn sóng.

Người đời thường tiếc thương tiểu lang nhà Vệ gia đã từng đính hôn với ta nhưng bạc mệnh sớm khuất, nói hắn phong tư tuyệt diễm, dung mạo xuất chúng.

Ta cũng chưa từng gặp hắn, chỉ trông qua bức họa mà thôi.

Tranh vẽ dẫu có giống đến mấy thì có ích gì?

Người đã mất rồi, ta chưa từng chạm vào, chưa từng gần gũi, chưa một ngày nếm trải ân ái mặn nồng, muốn sinh lòng tiếc thương… cũng không cảm nổi.

Ta cảm thấy Mộc ca ca càng tốt hơn. Trong lòng ta, huynh ấy là đệ nhất, dẫu tiểu lang nhà Vệ gia có sống lại, cũng không thể thay đổi.

Kiếp trước, huynh ấy chưa từng nạp thiếp. Người khác cho là do ta đố kỵ, nhưng huynh luôn nghiêm mặt phản bác: “Thê tử ta đã quá đỗi mỹ miều, có một mình nàng là đủ rồi, nào cần vẽ rắn thêm chân?”

Bởi vậy, kiếp trước ta chẳng biết đố kỵ là chi, thế nhưng kiếp này, ta đã hiểu rồi.

【Mộc ca ca học hành vất vả, ta nấu cho huynh ấy một chén chè đậu đỏ sen bổ thân.】

【Mộc ca ca lại đọc thơ cho ta nghe, ta vui mừng khôn xiết.】

【Bánh hạt dẻ Mộc ca ca tặng ta, lần này ta nhất định sẽ ăn một mình, không san sẻ cho ai cả.】

【Kiếp này, chỉ cần Mộc ca ca đến cầu thân, ta nhất định gật đầu!】

Từng câu, từng lời, nối tiếp không dứt, làm đầu ta đau nhức vô cùng.

Ta chưa từng kể việc này cho ai, nhưng trong lòng đã có một ý niệm — nếu kiếp trước ta từng có được Mộc ca ca, vậy kiếp này để huynh ấy và người trong lòng bên nhau, cũng là chuyện tốt.

Nhưng… ta tuyệt chẳng phải thế thân của ai cả.

Mộc ca ca chưa từng nói thế về ta. Ta chính là ta, từ đầu đến cuối chưa từng học theo ai.

Thôi vậy… nếu kiếp này không có Mộc ca ca cưới ta, thì ta sẽ không gả cho ai cả.

Ký ức tốt đẹp kiếp trước, đã đủ để ta sống trọn một đời.

Có điều, ta không muốn tiếp tục nghe tiếng lòng của nữ tử kia nữa. Nếu cả đời này cứ phải nghe nàng và Mộc ca ca ân ân ái ái, thực quá dày vò!Nghe nói linh xăm ở chùa Linh Bảo linh nghiệm bậc nhất, ta quyết tâm lên chùa thỉnh Phật, mong Người chỉ đường dẫn lối.

Phương trượng thấy ta, rất đỗi kinh ngạc: “A di đà Phật, hiếm có hiếm có, là người hai kiếp!”

Ta nghĩ thầm: quả nhiên là cao tăng.

Ta thưa rằng: “Đại sư, bần nữ có thể nghe được tiếng lòng của một nữ tử khác, ngày ngày ong ong bên tai, khiến lòng ta bấn loạn chẳng yên.”

Phương trượng nói: “Nữ thí chủ, bần tăng sẽ thắp cho người một nén phản hồn hương. Hương này có thể đưa người vào giấc mộng, trong mộng thấy được kiếp trước kiếp này, có lẽ sẽ khai giải được khúc mắc trong lòng.”

Ta quỳ trước Phật, ngửi hương thơm dịu lan toả, trước mắt hiện ra từng bức từng bức họa cuộn mở.

Thì ra, ta và nữ tử ấy… vốn đều là nhân vật trong một quyển thoại bản. Mà thoại bản ấy, chủ yếu là kể câu chuyện của nàng. Nàng là nữ chính, còn ta, chỉ là một đoạn thoáng qua trong lời văn.

Kiếp trước của nàng, khổ đau vô cùng. Nàng vừa gặp đã yêu một nam tử phụ bạc.