Trong lòng ta thấy buồn cười, xem kìa, ta đâu phải thế thân của nàng.
Xét theo tình hình hiện tại, e rằng nàng mới là kẻ muốn làm thế thân của ta.
Đang nói thì có một vị phu nhân dẫn theo nhi tử bước lại gần.
“Tiểu nhi nhà ta, tên gọi là Vương Đào, học cùng thư viện với công tử nhà họ Tống và công tử nhà họ Mộc, thật là hữu duyên. Vị này hẳn là thiên kim Tống gia? Quả đúng như lời đồn, chẳng khác nào tiên nữ giáng trần.”
Ta không ưa vị Vương phu nhân này, ánh mắt nhìn ta sáng quắc như soi vàng.
Kiếp trước ta không hay ra ngoài, chẳng từng gặp người này.
Bà ta từ đâu chui ra vậy?
Còn nhi tử của bà, ánh nhìn càng khiến ta khó chịu.
Y như chó nhìn thấy bánh bao thịt vậy.
Ta đây không muốn làm bánh bao thịt! Kiếp này nếu không thể gả cho Mộc ca ca, thì ta vào cung làm nữ quan cũng được, chứ có chết ta cũng không gả cho tên trước mặt.
Ta không đáp lời, thái độ lạnh nhạt vô cùng.
Vương phu nhân không vui ra mặt, nhưng nhi tử bà ta vẫn nhìn ta chăm chăm, hứng thú lắm.
“Tống tiểu thư xinh đẹp quá đỗi, thứ Vương mỗ thất lễ, chỉ là… chưa từng thấy ai đẹp đến vậy.”
Choang!
Một chiếc chén trà rơi xuống đất, vang lên một tiếng giòn tan.
Ta giật thót, bất giác ngoảnh lại nhìn — là Thanh nhi đánh rơi.
Mặt nàng tái nhợt, ánh mắt nhìn Vương Đào đầy oán độc.
Ánh mắt gì vậy? Lẽ nào… Vương Đào chính là tên phụ bạc trong chuyện kia?
Vương Đào chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị ánh mắt của Thanh nhi dọa cho hoang mang.
Theo như thoại bản, hẳn là còn một thời gian nữa Vương Đào mới bắt đầu theo đuổi nữ chính. Bọn họ kiếp này cũng gặp sớm quá rồi.
Thanh nhi cúi đầu, ta nghĩ nàng đang cố kìm chế. Cừu nhân gần ngay trước mặt, nếu là ta, hẳn đã sớm muốn băm người ra muôn mảnh.
Thế nhưng, Thanh nhi chẳng mấy chốc lại ngẩng lên: “Vương công tử quả thật có mắt nhìn người. Ta cũng thấy Tống tiểu thư mỹ lệ thoát tục. Vương công tử không chỉ mắt tinh, mà còn tuấn tú khôi ngô, phong độ hơn người. Ấy chết, có câu gì nói sao nhỉ…”
“Khụ khụ, khụ khụ khụ!”
Mộc Gia Thần bất chợt ho dữ dội mấy tiếng, đoạn lên tiếng: “Triệu Tuyết Thanh, hôm nay muội nói nhiều quá, khác hẳn ngày thường.”
Ra là nữ chính tên Triệu Tuyết Thanh.
Ta cảm thấy Triệu Tuyết Thanh có chút hiểm độc, rõ ràng vừa rồi là muốn gán ghép Vương Đào với ta.
Thế nhưng, nàng rõ ràng biết Vương Đào là kẻ bội bạc vô tình, đê tiện tiểu nhân!
Chẳng lẽ nàng không sợ đẩy ta vào hố lửa hay sao?
Đường ca trông thấu mọi việc, cười lạnh một tiếng: “Vương công tử, tại hạ thấy ngài và vị Triệu cô nương đây thật là xứng đôi. Phụ thân nàng là đại thương nhân nổi danh, chuyên cung cấp mộc liệu cho hoàng cung, người người đều xưng là Triệu gia Nam Mộc. Nghe đâu hồi còn chưa cập kê, sính lễ của Triệu cô nương đã chuẩn bị đủ mười dặm hồng trang, không thiếu một thứ gì.”
Sắc mặt Vương phu nhân hơi biến, đang định mở miệng thì Triệu Tuyết Thanh đã sa sầm mặt, hướng về đường ca mà rằng: “Ngươi… ngươi… Tống công tử, thanh danh khuê nữ là chuyện lớn, sao có thể tùy tiện buông lời bừa bãi?”
Đường ca nhếch môi cười nhạt: “Ta nào có nói bừa, chỉ là thấy hai người xứng đôi vừa lứa, trong lòng cảm khái mà thôi.”
“Ngươi sao lại có thể cảm khái linh tinh như vậy! Mộc ca ca, huynh nhìn Tống công tử kìa, thật là quá phận rồi!”
Vương Đào cũng chen lời: “Tống huynh, huynh thế này là không đúng rồi, nữ tử da mặt mỏng, sao có thể ăn nói như vậy được?”
Ta đứng một bên ung dung xem trò vui, tùy ý để đường ca thay ta xả giận.
Nghe Vương Đào nói thế, ta thầm nghĩ, tên này quả thật giỏi giả vờ. Nếu không biết bộ mặt thật của hắn, e rằng còn tưởng là một vị quân tử ôn hòa nhã nhặn.

