Chỉ có dì Anh cau mày, đỡ tôi dậy, gọi bác sĩ đến kiểm tra.
“Chén trà đó đâu phải Tiểu Chỉ đưa, vậy mà cô cũng đổ lỗi cho con bé được sao?”
“Nếu đã thấy ấm ức, để tôi báo cảnh sát giúp cô, đỡ phải hành hạ đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.”
Một câu “báo cảnh sát” lập tức kéo Kiều Thư Âm trở lại thực tại.
Tất cả chuyện này đều là do họ gây ra, nếu cảnh sát nhúng tay vào, thì ai cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
“Không cần đâu, dì Anh.”
“Dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà, tốt nhất là không nên để lộ ra ngoài.”
“Dì về trước đi, trời cũng tối rồi, chuyện bẩn thỉu của nhà chúng tôi, cứ để chúng tôi tự giải quyết.”
Dì Anh không nói gì nữa, trước khi đi còn kéo tôi theo.
Trước khi ra cửa, bà lạnh lùng cảnh cáo Kiều Thư Âm:
“Đừng có làm phiền con bé dưỡng thương.”
“Nếu không, thì đừng mong dưỡng thai cho yên ổn.”
Dì Anh đưa tôi đi mua quần áo mới, rồi dẫn tôi đi ăn khuya.
Đối xử với tôi đặc biệt tốt.
7.
Tôi biết vì sao dì Anh lại đối tốt với tôi như vậy.
Kiếp trước, chính bà là người thu dọn thi thể tôi.
Khi chôn cất tôi, bà đã nói cho tôi biết một bí mật.
Dì ruột của tôi mới là mẹ ruột của tôi.
Người phụ nữ mà tôi vẫn gọi là mẹ, thực chất là một con ác quỷ.
Mẹ ruột của tôi từng cứu mạng dì Anh.
Và món nợ ân tình này, bà đã ghi nhớ suốt cả đời.
Tôi chỉ dùng đôi mắt giống mẹ ruột của mình để bày tỏ lòng biết ơn.
Tuần thứ hai sau khi ở nhà dì Anh, bà đưa cho tôi hai tập hồ sơ.
Nhìn ánh mắt mơ hồ của tôi, dì Anh nói rằng bà cần một người thừa kế.
Tôi mở hồ sơ ra, trong tập đầu tiên là kết quả xét nghiệm ADN.
Kết quả cho thấy, tôi và Trần Ca không có quan hệ mẹ con.
Trong tập hồ sơ thứ hai là kết quả giám định huyết thống, xác nhận tôi và Trần Ca có quan hệ họ hàng.
Nói đơn giản, Trần Ca không phải mẹ tôi, nhưng chúng tôi là người thân.
“Dì giúp con vì điều gì?”
Nhìn vào đôi mắt bình tĩnh không chút dao động của tôi, dì Anh thở dài.
“Con có một người dì ruột, tên là Trần Tụng… Chúng ta từng là bạn rất thân.”
“Lẽ ra, dì phải là mẹ đỡ đầu của con.”
“Nhưng đến khi qua đời, Trần Tụng vẫn chưa từng kết hôn.”
Nhìn vẻ mặt sững sờ của tôi, dì lại buông một câu sấm sét.
“Con chính là con gái của Trần Tụng.”
Một câu khẳng định chắc nịch.
8.
Trần Tụng, người dì mà tôi chưa từng gặp mặt, người mẹ ruột của tôi.
Bà an nghỉ dưới tấm bia vô danh phía sau núi, chẳng ai đến viếng vào tiết Thanh Minh.
Từ những lời mắng chửi kéo dài suốt nhiều năm của Trần Ca, tôi chắp vá nên hình ảnh một người đàn bà mang tiếng xấu xa.
Trần Ca nói, Trần Tụng từng lên giường với chồng bà.
Bà mang thai hoang, bị bà ngoại đuổi ra khỏi nhà.
Khi bà chết, cả người lở loét, toàn thân đều là bệnh tật.
Họ nói rằng không ai coi trọng Trần Tụng cả.
Nhưng người phụ nữ như vậy, lại là mẹ tôi.
Nếu tôi là người ngoài cuộc, có lẽ tôi cũng sẽ tin những lời đồn đại.
Nhưng mà… khi so sánh với những gì tôi đã trải qua, lời của Trần Ca lại chẳng hề đáng tin chút nào.
Chẳng lẽ những lời buộc tội ấy không phải là nỗi oan nghiệt do người ta gán lên bà sao?
Dì Anh có thể không biết, nhưng tôi thì quá rõ.
Những thủ đoạn bẩn thỉu ấy, Trần Tụng không tránh được, mà kiếp trước tôi cũng vậy.
Cả tôi và mẹ ruột đều đã từng sống khổ sở như thế nào.
Tôi im lặng thật lâu, còn dì Anh thì kể cho tôi rất nhiều câu chuyện về mẹ.
Kể đến mức giọng bà khàn đặc.
Khi ánh trăng đã lên tới ngọn cây, tôi ôm gối bà mà khóc nức nở.
“Từ giờ, dì chính là mẹ con.”
“Chờ con báo thù cho mẹ xong, con sẽ nuôi dì.”
9.
Dì Anh đưa tôi ra nước ngoài.
Học kinh doanh, học tài chính, học tất cả những gì có thể giúp tôi lật đổ nhà họ Lâm và nhà họ Kiều.
Tôi chỉ trọng sinh, chứ không có thêm một bộ não thiên tài.
Tôi cần những thủ đoạn của giới kinh doanh để đánh sập phòng tuyến nhà họ Lâm.
Thực ra tôi cũng không đi quá lâu, chỉ khoảng hai, ba năm rồi quay về.
Bằng cấp của tôi không đủ để bước chân vào các trường danh giá.
Hai năm ở nước ngoài, tôi chỉ theo sát bên những người bạn thân tín nhất của dì Anh.
Phần lớn thời gian học cách điều hành công ty với sự quyết đoán và tầm nhìn sắc bén, thời gian rảnh rỗi thì học kiểm toán sổ sách.
Còn vô số điều tôi chưa từng biết đến.
Những điều đó cũng là kỹ năng cần thiết để giúp dì Anh giữ vững sản nghiệp.
Mỗi ngày đều vô cùng mệt mỏi, quãng thời gian ấy đã lật đổ hoàn toàn hình ảnh mà tôi từng nghĩ về các ông trùm tài phiệt.
Thì ra, họp vào lúc nửa đêm là chuyện thường xuyên.
Thì ra, mỗi quý đều phải kiểm tra sổ sách.
Thì ra, mỗi năm đều phải lên kế hoạch, nghe báo cáo.
Thì ra, mỗi quyết định của tôi đều có thể ảnh hưởng đến toàn bộ hướng đi của tập đoàn.
Lệch một bước, có khi cả năm đều trở thành công cốc.
Không phải ngày nào cũng có thể ngủ dậy tự nhiên, ngồi trong văn phòng uống cà phê, nghịch điện thoại là xong.
Ngoài những điều đó, tôi còn có một phát hiện khác.
Tại một viện dưỡng lão ở đây, tôi đã gặp được người cha trên danh nghĩa của mình.
Theo trí nhớ của tôi, lẽ ra ông đã qua đời từ mười năm trước.
Mẹ à, có vẻ như con có thể bắt đầu báo thù cho mẹ rồi.
10.
“Ông ấy được chuyển đến đây vài năm trước.”
“Khi đến, ông ấy phát điên dữ dội, trên người có đầy những vết sẹo đáng sợ.”
“Là con gái ông ấy, cô có quyền xem hồ sơ bệnh án.”
Sau khi nhận lấy những tập hồ sơ và video tư liệu, tôi còn yêu cầu số liên lạc của người chăm sóc ông ta suốt những năm qua.
Tôi nhờ bác sĩ báo cho mình khi có người đến thăm ông ấy, nhưng không được để người đó biết.
Lý do của tôi rất hợp lý, bác sĩ cũng đồng ý ngay.
“Người đã giấu cha tôi gần mười năm chắc chắn sẽ không muốn gặp tôi.”
…
Khi người đó đến thăm cha tôi, bác sĩ đã báo cho tôi.
Khuôn mặt đó rất quen thuộc, tôi vắt óc suy nghĩ mãi mới nhớ ra.
Minh Dạ, bạn cùng lớp đại học của Trần Tụng và Trần Ca, cũng là mối tình đầu của Trần Ca.
“Ông Minh, ông chỉ là bạn cùng lớp của mẹ tôi, vì sao lại giấu cha tôi suốt mười năm?”
Câu nói của tôi còn chưa dứt, vệ sĩ bên cạnh ông ta đã đẩy tôi ra.
Nhưng rất có thể, ông ta chính là bằng chứng tôi cần.
Nếu bỏ lỡ, có thể ngày mai tôi sẽ không còn cơ hội gặp lại người cha trên danh nghĩa của mình nữa.
Tôi lại liều mạng lao tới. 1 ng/ay la,m c.,o th,an
Lần này, tôi đứng ngay trước mặt ông ta, trong lúc xô đẩy, kính râm của tôi rơi xuống.
Nhìn thấy gương mặt tôi, ông ta không có phản ứng gì đặc biệt.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt tôi, ông ta sững người trong giây lát.
Rồi lập tức ra lệnh cho vệ sĩ ngừng tay.
Khi tôi chỉnh lại quần áo, ông ta nói một câu khẳng định chắc nịch.
“Cô là con gái của Trần Tụng.”