Chương 2
Bạch Uyển Uyển ôm tiểu phượng trong lòng, giọng nghẹn ngào như muốn khóc:
“Sư tỷ… tiểu phượng vừa rồi đã nói không muốn đi theo tỷ, xin hãy buông tha nó.”
Tô Thanh Nguyệt chưa kịp mở miệng, đám chữ giữa không trung đã nhốn nháo trước:
【Bạch liên hoa ở đâu ra mặt mũi nói lời đó? Chính mình không lấy được trứng, còn xen vào chuyện người khác!】
【Không chịu nổi bộ dáng giả nhân giả nghĩa của Bạch Uyển Uyển nữa rồi, mau trả phượng lại cho nữ bảo!】
【Nữ chính liều mạng chín chết một sống mới lấy được trứng, còn Bạch Uyển Uyển thì đứng đó chỉ giỏi nói gở, thật khiến người ta buồn nôn!】
Nam tu đứng sau Tô Thanh Nguyệt bước lên một bước, chau mày nhìn Bạch Uyển Uyển:
“Bạch Uyển Uyển, đừng làm rộn nữa, mau đem phượng trả lại cho Thanh Nguyệt.
“Phượng này đã bị nàng ký khế, nếu còn muốn tự ý phá giải khế ước, vốn đã là tội.”
Nước mắt Bạch Uyển Uyển càng tuôn rơi, dáng vẻ yếu đuối đến đáng thương:
“Nhưng sư tôn, người không thấy sao?
“Sư tỷ vừa rồi dùng chính là Xích Tâm Lôi! Đó là cấm thuật đến cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể kháng cự nổi.
“Tiểu phượng mới phá xác, chỉ là một đứa trẻ, sao chịu nổi?”
Tô Thanh Nguyệt khoanh tay trước ngực, ánh mắt mỉa mai nhìn Bạch Uyển Uyển:
“Thì sao?
“Đây là linh sủng đã ký khế với ta, ta muốn xử trí thế nào là quyền của ta.
“Dù có luyện hóa, cũng không đến lượt ngươi dị nghị.”
—Xích Tâm Lôi!
Chân thân ta nơi Trấn Ma Uyên chấn động mãnh liệt, chân hỏa màu vàng kim bùng nổ, đốt cho ma khí dưới đáy vực phát ra tiếng gào thảm thiết.
Loại lôi pháp này chẳng những hủy hoại thân xác, mà còn xé nát thần hồn, chỉ cần sơ sẩy một chút liền hồn phi phách tán!
Nữ nhi của ta vừa mới phá xác, thần hồn còn yếu, sao có thể chịu nổi Xích Tâm Lôi tàn hại như vậy chứ!
Thế nhưng, đám chữ giữa không trung lại đồng loạt reo hò:
【Đối phó súc sinh bất tuân, tất phải dùng Xích Tâm Lôi!】
【Con phượng này thật ngu dại, nữ bảo là thiên mệnh chi nữ, tương lai tất phi thăng thượng giới, theo nàng là phúc phận lớn lao, thế mà còn dám phản kháng!】
【Đúng vậy! Linh sủng phải có dáng linh sủng, dám nghịch chủ thì phải chịu phạt!】
Bạch Uyển Uyển chau mày, còn muốn tranh biện:
“Sư tỷ, tỷ ép người chia lìa mẫu tử như vậy, vốn đã trái với thiên đạo, nếu bị Phượng Hoàng Thần Quân phát hiện…”
Tô Thanh Nguyệt liền cắt ngang lời nàng, giọng nói tràn đầy giễu cợt:
“Phát hiện thì sao?
“Là do Phượng Hoàng Thần Quân kia không biết trân trọng, để mặc trứng sắp phá xác mà bỏ đi.
“Rơi vào tay ta, chỉ có thể trách chính ả vô tâm.
“Huống hồ, tiểu phượng ở chỗ ta mới được chăm sóc chu toàn nhất.
“Theo cái vị Thần Quân kia, ngoài việc canh giữ Trấn Ma Uyên, thì còn có gì đáng mong?”
Đám chữ giữa hư không lập tức đồng loạt phụ họa:
【Nữ chính nói phải! Phượng Hoàng Thần Quân không biết giữ trứng, bị đoạt là đáng đời!】
【Nữ bảo là thiên tài trận đạo, tương lai còn phải nhờ nàng trấn ma, Phượng Hoàng Thần Quân tính là gì?】
【Tiểu phượng đi theo nữ chính mới có tiền đồ.】
Ta hít sâu một hơi, lòng như bị xé làm hai nửa.
Nếu giờ ta rời khỏi Trấn Ma Uyên, ma khí tức thì đại loạn, vạn dân đồ thán.
Nhưng nữ nhi ta, lại đang bị hành hạ đến không ra hình người!
Tô Thanh Nguyệt tiến thêm một bước, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
“Bạch Uyển Uyển, ta đã hết kiên nhẫn.
“Nếu ngươi còn không giao phượng lại cho ta, đừng trách ta trở mặt vô tình.”
Bạch Uyển Uyển hoảng hốt nhìn về phía nam tu, giọng mang theo khẩn cầu:
“Sư tôn, người khuyên đại sư tỷ một câu đi…
“Nhiều năm nay, Phượng Hoàng Thần Quân vẫn luôn giúp trấn áp ma khí.
“Nếu nàng biết con mình bị đoạt, chẳng những Phù Vân Tông gặp họa,
“Mà cả tu chân giới e rằng cũng sẽ lâm đại nạn!”
Sắc mặt nam tu rốt cuộc cũng biến đổi, trong mắt thoáng hiện vẻ do dự:
“Lời của Uyển Uyển… cũng có vài phần đạo lý…”
Chương 3
Ánh mắt Tô Thanh Nguyệt tràn đầy kiêu ngạo và khinh khi:
“Tiểu sư muội à, ngươi giỏi thật đấy, vài ba câu đã khiến nam nhân nghiêng về ngươi.
“Sao thế? Hết lý cãi rồi thì chuyển sang khua môi múa mép dọa dẫm thiên hạ?”
Bạch Uyển Uyển bị nàng nói đến đỏ bừng cả mặt, vừa thẹn vừa giận:
“Ta không có! Ta chỉ nói thật!”
Tô Thanh Nguyệt cười lạnh, “Nói thật ư?”
“Trấn áp ma khí dựa vào đại trận nhân tộc, liên can gì đến Phượng Hoàng Thần Quân?
“Hơn nữa, ta là thiên tài trận đạo, sau này ai ai cũng phải cầu ta ra tay trấn ma!”
Đám chữ kia lại chen nhau xuất hiện:
【Đúng vậy! Bạch liên hoa thật buồn nôn, chỉ giỏi giả đáng thương để lấy lòng người!】
【Trấn ma thì cần gì đến Phượng Hoàng Thần Quân? Đại trận nhân tộc là đủ rồi!】
【Nữ bảo lợi hại thế này, sau này nhất định mạnh hơn Thần Quân nhiều lần!】
Thế nhưng, cũng có vài dòng chữ khác lặng lẽ trôi qua:
【Thế nhưng… Phượng Hoàng Thần Quân cũng có tác dụng mà.】
【Đại trận trấn ma của nữ chính vốn dùng huyết tinh của Phượng Hoàng để khởi trận.】
【Đúng thế, nàng ta nhờ có tiểu phượng mà khiến Phượng Hoàng Thần Quân răm rắp nghe theo, mỗi lần bố trận đều hút máu của Thần Quân.】
【Nói vậy thì, Phượng Hoàng Thần Quân thật đáng thương, cứ ngỡ mình làm vậy là có thể bảo vệ con gái, nào ngờ… khi ấy hồn phách con mình đã sớm tan biến rồi…】
【Mấy kẻ thánh mẫu phía trên câm miệng đi!】
【Tên truyện viết rõ là nữ chính hắc liên hoa, còn ở đây tỏ ra nhân từ làm gì!】
【Thủ đoạn nắm bắt lòng người của nữ bảo quả thật cao minh!】
【Đây mới là sinh tồn chi đạo nơi tu tiên giới!】

