Bạch Uyển Uyển còn định nói thêm, song Tô Thanh Nguyệt hoàn toàn không thèm liếc đến nàng.
Nàng trực tiếp nhìn sang nữ nhi của ta, giọng lạnh lẽo hạ lệnh:
“Lại đây.”
Nữ nhi cực kỳ suy yếu, giọng trẻ thơ khàn khàn:
“Không!”
Sắc mặt Tô Thanh Nguyệt chợt trầm xuống: “Xem ra ngươi còn muốn nếm lại mùi vị của Xích Tâm Lôi?”
Ta thấy nữ nhi nhắm chặt đôi mắt.
“Nếu có bản lĩnh thì giết ta đi, mẫu thân ta nhất định sẽ báo thù cho ta!”
Đám chữ lập tức bùng nổ:
【Con phượng này đúng là không biết điều!】
【Được che chở mà không biết cảm ân, nữ bảo lòng tốt dẫn nó phi thăng thượng giới, còn dám mong Phượng Hoàng Thần Quân tới báo thù!】
【Chờ lát nữa nữ bảo dùng Xích Tâm Lôi dạy dỗ nó, cho nó biết ai mới là chủ nhân!】
Trong mắt Tô Thanh Nguyệt thoáng lóe sát ý:
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Lời vừa dứt, đầu ngón tay nàng đã tụ lại tia lôi quang đen tím!
Ngay khoảnh khắc lôi quang sắp giáng xuống, phân thân ta rốt cuộc phá trận thành công!
Một tiếng phượng minh vang vọng chín tầng trời đột nhiên nổ tung.
Chân hỏa đỏ rực bao phủ lấy Bạch Uyển Uyển cùng tiểu phượng, chặn Xích Tâm Lôi bên ngoài.
Tiểu phượng nghe thấy tiếng phượng minh, lập tức mở bừng mắt, vui mừng kêu lên:
“Mẫu thân!”
Chương 4
Ta đau xót ôm nữ nhi từ trong lòng Bạch Uyển Uyển vào lòng.
Trên thân con bé chi chít dấu vết tra tấn.
Lông tơ vàng đỏ bị nhổ mất quá nửa, để lộ lớp da thịt rớm máu bên dưới.
Sau lưng cùng đôi cánh đều phủ đầy vảy đen cháy, chính là vết thương do Xích Tâm Lôi lưu lại.
Điều khiến ta đau lòng nhất — thần hồn của nàng vì phá xác trước kỳ hạn mà trở nên cực kỳ bất ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể tan rã.
Ta đau đến nghẹt thở.
Ngàn năm qua, ta chưa từng tức giận đến mức này.
Dù đối mặt hung ma tàn bạo nhất, cũng chưa từng sinh lòng muốn kẻ thù nát xương thành tro như giờ phút này.
Đám chữ điên cuồng nhảy múa trước mắt ta:
【Phượng Hoàng Thần Quân sao lại tới đây? Không phải đang trấn ma sao?】
【Theo diễn biến truyện, lúc này nàng không được xuất hiện, phải chăng cốt truyện đã sập?】
【Phượng Hoàng Thần Quân quá ích kỷ! Rời đại trận trấn ma mà đến đây, ma khí nếu mất khống chế thì biết làm sao?】
【Xong rồi xong rồi, nữ chính nguy hiểm rồi, thực lực của Phượng Hoàng Thần Quân có thể ngang hàng tu sĩ Đại Thừa!】
Nam tu kia vừa thấy ta liền vô thức thụt lùi một bước.
Tô Thanh Nguyệt vẫn cố giữ bình tĩnh, giả ngu hỏi:
“Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào Phù Vân Tông, còn muốn đoạt linh sủng của ta?”
Ta cúi đầu truyền chút linh khí vào nữ nhi, rồi ngẩng lên, trong đôi phượng mâu đã đầy sát ý:
“Ngươi đánh cắp nữ nhi của ta, còn giả bộ không nhận ra ta?
“Tô Thanh Nguyệt, gan ngươi cũng thật lớn.”
Sắc mặt nam tu càng tái nhợt:
“Chẳng lẽ… ngươi chính là Phượng Hoàng Thần Quân?”
Tô Thanh Nguyệt lại nhìn ta bằng ánh mắt âm hiểm:
“Không thể nào! Hiện nay ma khí đang tràn ra, Phượng Hoàng Thần Quân tất phải bận trấn áp ở đại trận, sao có thể đến đây?
“Ngươi nhất định là giả mạo, do Bạch Uyển Uyển gọi tới hù dọa ta!”
Nàng quay sang Bạch Uyển Uyển, giọng đầy chỉ trích: “Bạch Uyển Uyển, vì muốn đoạt linh sủng của ta, ngươi lại nghĩ ra thủ đoạn hạ tiện thế này, khiến ta thực thất vọng!”
Đám chữ lập tức phụ họa:
【Nữ chính thật thông minh, một cái liếc mắt liền nhìn thấu âm mưu của bạch liên hoa!】
【Bạch Uyển Uyển thật đáng ghét, vì đoạt phượng mà tìm người giả mạo Phượng Hoàng Thần Quân!】
【Nữ bảo chớ sợ, mau vạch mặt bọn chúng, cho chúng biết thế nào là lợi hại!】
Ta khẽ nheo phượng mâu, chân hỏa quanh thân bốc lên phừng phừng, nhiệt độ trong không khí trong khoảnh khắc tăng vọt.
“Bổn tọa kiên nhẫn có hạn, lập tức giải trừ khế ước, bản quân có thể tha ngươi một mạng.
“Nếu còn cố chấp không tỉnh ngộ, thì đừng trách ta huyết tẩy Phù Vân Tông.”
Tô Thanh Nguyệt ngẩng cao cổ, nửa bước cũng không chịu lui:
“Đây là linh sủng đã ký khế với ta, ai cũng không có tư cách mang nó đi!
Dù ngươi thật sự là Phượng Hoàng Thần Quân, cũng không thể nói chuyện mà không có đạo lý!”
Ta hừ lạnh một tiếng, định dùng chân hỏa áp chế nàng, nào ngờ trên người nàng bỗng bừng sáng một tầng quang tráo màu đen.
Đám chữ lập tức ồn ào cười vang:
【Không ngờ tới phải không! Trước đó nữ bảo từng tiến vào phần mộ Huyền Vũ, đem cốt của Huyền Vũ mài thành giáp phòng ngự.】
【Có Huyền Vũ giáp hộ thân, Phượng Hoàng Thần Quân cũng không thương được nàng!】
【Phượng Hoàng Thần Quân lần này tiêu rồi, nữ bảo là thiên mệnh chi nữ, sao có thể thua được?】
Ta nhìn thấy những dòng chữ ấy, lửa giận trong lòng càng bừng bừng cháy lớn.
Huyền Vũ là thượng cổ thần thú cùng ta đồng sinh, năm xưa để trấn áp một vực ma khác mà hao hết linh lực, ngã xuống nơi ấy.
Thân xác được nhân tộc cung phụng làm thánh vật.
Tô Thanh Nguyệt chẳng những không biết cảm ân, lại còn vấy bẩn thần thể Huyền Vũ, dùng làm pháp y phòng ngự — hành vi như thế, thật chẳng bằng súc sinh!
Thấy ta bị chặn lại, trên mặt Tô Thanh Nguyệt hiện lên nụ cười đắc ý:
“Là ngươi tự chuốc lấy!”
Nàng dứt lời liền tụ khí hóa kiếm, chém thẳng về phía ta.
Phân thân của ta vốn chỉ là kim vũ biến hóa, ứng chiến có phần chật vật.
Chỉ một lát sau, phân thân liền bắt đầu trở nên mờ nhạt.
“Mẫu thân!” Tiểu phượng phát hiện có điều bất ổn, lập tức kêu lên đầy hoảng sợ.
Tô Thanh Nguyệt thấy thế, cười càng đắc ý hơn.