Khi phân thân ta tan biến hoàn toàn, đám chữ lập tức cuồng hoan:
【Nữ bảo thắng rồi!】
【Ha ha ha, Phượng Hoàng Thần Quân cũng chỉ đến thế mà thôi!】
【Tiếp theo là luyện khôi lỗi, mong chờ màn thao tác của nữ bảo!】
Nữ nhi thấy phân thân tan biến, òa lên khóc nức nở, vùng vẫy định lao về phía Tô Thanh Nguyệt:
“Ta phải đồng quy vu tận với ngươi, báo thù cho mẫu thân!”
Tô Thanh Nguyệt lập tức túm lấy đôi cánh nàng, tà y đỏ thắm tung bay trong gió:
“Chỉ dựa vào ngươi? Còn mơ đồng quy vu tận với ta?”
Ta nơi Trấn Ma Uyên chứng kiến tất cả, tia nhân từ cuối cùng trong lòng cũng hóa thành tro bụi.
Vốn định để Tô Thanh Nguyệt một con đường sống, nhưng hiện tại xem ra — hoàn toàn không cần thiết.
Không màng tu sĩ phía sau gọi với, ta vỗ cánh bay thẳng về phía Phù Vân Tông.
Không phải tu chân giới coi trọng cường giả vi tôn ư?
Vậy thì để ta cho các ngươi biết — thế nào mới là chân chính cường giả!
Chương 5
Ngón tay Tô Thanh Nguyệt siết chặt đôi cánh của nữ nhi ta.
Nữ nhi đau đến toàn thân run rẩy, thế nhưng ánh mắt vẫn quật cường nhìn chằm chằm nàng:
“Ta tuyệt đối không khuất phục!”
Tô Thanh Nguyệt khinh miệt cười lạnh:
“Ta chỉ cần khôi lỗi thần phục là đủ rồi.”
Đột nhiên trời đất tối sầm lại, cuồng phong cuốn theo khí nóng rát gào thét tràn đến.
Chân thân của ta, giáng lâm trên không đỉnh Lãm Nguyệt.
Thần thể phượng hoàng khổng lồ che phủ cả bầu trời, mỗi cái phất đuôi đều khiến mặt đất rạn nứt từng khe nhỏ.
Nữ nhi vừa thấy ta, thân thể căng cứng lập tức buông lỏng, nước mắt trào ra:
“Mẫu thân, người bình an thật tốt quá rồi!”
Sắc mặt Tô Thanh Nguyệt lập tức tái nhợt, nhưng ngoài miệng vẫn còn cứng cỏi:
“Ngươi… sao ngươi có thể rời khỏi Trấn Ma Uyên?
“Nơi đó mà ma khí thất thoát, tu chân giới tất sẽ diệt vong!
“Ngươi chẳng lẽ không sợ bị thiên đạo giáng tội sao?”
Đám chữ lại lần nữa bùng nổ điên cuồng.
【Móa ơi! Phượng Hoàng Thần Quân thật sự mặc kệ Trấn Ma Uyên rồi sao? Đây là định cùng nữ chính đồng quy vu tận ư?】
【Cốt truyện tan tành rồi! Sao nàng lại đến sớm thế này?】
【Nữ bảo, mau đem tiểu phượng nhét vào không gian thượng cổ! Một khi vào rồi, Phượng Hoàng Thần Quân cũng chẳng làm gì được ngươi!】
【Không gian còn chưa thăng cấp, cất trứng thì được, chứ phượng sống thì không chứa nổi đâu!】
【Xong rồi xong rồi, thực lực Đại Thừa kỳ ai đỡ cho nổi!】
Ta cúi đầu nhìn Tô Thanh Nguyệt, thanh âm lạnh băng như sương tuyết:
“Giao trả nữ nhi cho ta, bản quân có thể để ngươi toàn mạng.”
“Dựa vào cái gì?” Tô Thanh Nguyệt lại siết chặt cánh của con ta, cất giọng quát lớn:
“Huyết khế là do song phương cam tâm tình nguyện mà ký!
“Ngươi đừng ở đây nói năng ngang ngược!”
“Ta không cam tâm!” Tiểu phượng gấp đến hét lên, “Lúc ấy ta còn đang ngủ trong trứng, là ngươi nổ vỡ trứng ta, lại dùng Xích Tâm Lôi ép ta ký khế ước!”
Bạch Uyển Uyển lập tức tiến lên, vươn tay muốn kéo tiểu phượng lại:
“Đại sư tỷ, mau trả tiểu phượng lại cho Thần Quân đi!
“Ngươi cưỡng ép khế ước đã là nghịch thiên, nếu còn chấp mê bất ngộ, tất sẽ khiến tông môn gặp họa!”
Nam tu cũng vội lên tiếng khuyên can:
“Thanh Nguyệt, mau trả hài tử lại đi!”
“Các ngươi biết cái gì!
“Tu tiên giới xưa nay mạnh được yếu thua, ta có bản lĩnh đoạt được tiểu phượng, đó là phúc phận của ta!
“Hỏi gì mà phải trả nó?”
Tô Thanh Nguyệt vỗ lên giáp trụ trước ngực:
“Ta có huyết giáp luyện từ thần thể Huyền Vũ, nàng không làm gì được ta! Dù nàng có định diệt Phù Vân Tông, ta cũng không sợ!”
Đám chữ lập tức reo hò:
【Không hổ là nữ chính hắc liên hoa! Quá cứng rắn, tuyệt đối không làm thánh mẫu!】
【Muốn diệt thì diệt đi, sau này nữ chính còn phải phi thăng thượng giới, Phù Vân Tông thì là gì?】
【Đúng vậy! Phượng Hoàng Thần Quân tưởng mình là ai? Thật cho rằng có thể áp được nữ bảo sao?】
Nhưng đệ tử Phù Vân Tông thì sắc mặt ai nấy đều tái mét.
Mấy vị trưởng lão vội vàng chạy đến, kéo lấy tay Tô Thanh Nguyệt, lo lắng nói:
“Thanh Nguyệt! Ngươi điên rồi sao? Mau trả tiểu phượng lại đi! Nếu Phượng Hoàng Thần Quân thật sự nổi giận, cả tông môn chúng ta sẽ chôn theo đó!”
“Đúng vậy, Thanh Nguyệt, đừng bướng bỉnh nữa! Con phượng kia vốn dĩ không phải của chúng ta, trả lại cho người ta, mọi việc đều yên ổn!”
Tô Thanh Nguyệt hất bọn họ ra, ngẩng đầu cười lạnh nhìn ta:
“Muốn ta trả? Không có cửa!
“Có bản lĩnh thì cứ diệt Phù Vân Tông đi! Ta muốn xem thử, ngươi có dám gánh tội tiêu diệt đại tông nhân tộc hay không!”
Ta nheo đôi phượng mâu, chân hỏa nơi móng vuốt càng lúc càng tụ mạnh, khí nóng hừng hực khiến không gian vặn vẹo như bị nung chảy.
Chương 6
“Nếu ngươi đã không biết hối cải, thì chớ trách ta không khách khí.”
Ta vốn không muốn làm tổn hại di thể của Huyền Vũ, nhưng Tô Thanh Nguyệt lại lấy đó làm chỗ dựa gây họa, ta buộc phải ra tay.
Chân hỏa màu vàng kim tụ thành một cột sáng khổng lồ, đánh thẳng vào Huyền Vũ giáp trên ngực nàng, cả đỉnh Lãm Nguyệt chấn động.
Hộ tráo đen trên Huyền Vũ giáp vỡ nát tức thì, giáp trụ theo đó tan thành tro bụi.
Tô Thanh Nguyệt bị chấn động đánh bay, lùi liền mấy bước, há mồm phun ra một ngụm huyết tươi.
“Không… không thể nào!” Tô Thanh Nguyệt ôm lấy ngực, vẻ đắc ý trên mặt bị hoảng loạn thay thế hoàn toàn.
“Thần thể Huyền Vũ sao có thể vỡ? Làm sao có thể bị ngươi phá nát được?!”
Ta không cho nàng thời gian suy nghĩ, hóa về hình người, bổ nhào xuống, một tay túm lấy cổ áo nàng.
Nàng vùng vẫy không ngừng:
“Buông ra! Ta là đại sư tỷ của Phù Vân Tông! Ngươi dám động đến ta, sư tôn và lão tổ sẽ không tha cho ngươi!”
“Chát!”
Một tiếng bạt tai vang vọng cả đỉnh Lãm Nguyệt.